“Nhân gian?” Bạch Phi Vũ nhìn âu Dương, có chút mù mịt.
Với Bạch Phi Vũ nhân gian không hề lạ lẫm, tuy thời cổ không có nhắc đến nhưng lần trước xuống núi hắn cũng đã đến nơi đó.
Cảm nhận về nhân gian, trái lại hắn thấy cảm thấy đây là một chuyện tốt.
Người bình thường từ đó đến nay vốn không chịu ảnh hưởng của người tu hành, trình độ phải cao lắm mới có thể bảo vệ những sinh mệnh yếu ớt ngoài kia.
Khương Tiểu Thượng, đệ tử ký danh của mình cũng đến từ nhân gian, nghĩ đến điều này, trong mắt Bạch Phi Vũ không tránh khỏi có chút thương cảm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây