Thường Hiểu Nguyệt nhìn Lễ Bộ thị lang tên Dương Đống ở trước mắt, trong cơ thể hắn có một tia chân khí, nhưng lại quá yếu ớt, có thể bỏ qua.
Mà đối mặt với sự soi mói của Thường Hiểu Nguyệt, thân là Lễ Bộ thị lang Dương Đống lại lộ vẻ bình thản ung dung, dường như trước mặt hắn chẳng qua chỉ là một vị cô nương tầm thường chứ không phải Bạch nương nương thần thông quảng đại được ca ngợi tại thị trấn nhỏ nơi biên giới.
“Ngươi không sợ ta?” Thường Hiểu Nguyệt nhìn tên phàm nhân trước mặt, hứng thú mở miệng nói.
“Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, Bạch nương nương nói chung cũng chỉ là một vị tu sĩ có được bản lĩnh của tiên nhân thôi, cũng không tới mức đáng sợ!” Dương Đống cười nhạt một tiếng, đưa tay mời nàng.
Dương Đống bình tĩnh lại khiến Thường Hiểu Nguyệt trong lòng bất an, mà nỗi bất an này bắt nguồn từ sự bình tĩnh của người trước mặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây