“Rất xinh đẹp phải không, từ nhỏ ta đã tranh giành cơ thể với tiên nhân, cho nên gần như không có ký ức gì chuyện khi còn bé. Ký ức duy nhất mà ta nhớ rõ khi đó đều là Hồ Vân chơi đùa với ta.” Mộ Vân Hải đứng ở bên cạnh âu Dương và nhẹ giọng nói.
“Bỗng một ngày Hồ Vân rủ ta vào trong giấc mơ của hắn, hắn cho ta thấy một thành phố rất xinh đẹp. Thành phố đẹp như thể nó không tồn tại trên thế giới này vậy. Hắn nói chỗ này có rất nhiều điều thú vị, nhưng bởi vì nó chỉ là giấc mơ, nên chúng ta không có cách nào đi đến thành phố đó, vì thế chúng ta chỉ có thể đứng nhìn nó từ xa.” Mộ Vân Hải nhìn xem thành phố ở phía xa đến xuất thần.
Đối với tu sĩ Tu Tiên giới mà nói, thành phố hiện đại và thế giới của bọn họ hoàn toàn là hai bộ dạng khác nhau. Khi lần đầu tiên nhìn thấy thành phố này, Mộ Vân Hải đã bị choáng ngợp trước sức mạnh và vẻ đẹp do khoa học kỹ thuật ở đây mang lại.
Từng con thú lớn bằng sắt thép đứng yên tĩnh và sừng sững ở đó, đèn đuốc sáng trưng, ngựa xe như nước, dòng người qua lại không dứt. Mọi thứ ở đây đều là một cảnh tượng hết sức mới mẻ đối với Mộ Vân Hải.
“Cho… Cho nên, đây là lý do lão đầu tử bảo ngươi mang ta đến chỗ này?” âu Dương vừa nói lắp bắp vừa nhìn thành phố hiện đại quen thuộc mà lại xa lạ ở trước mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây