“Trần sư đệ, ta muốn tiếp tục điều tra xem tâm ma đang trốn đi nơi nào, mấy ngày nay tâm trạng ngươi luôn bất định, có phải bởi vì nhân gian áp chế tu vi quá ác độc nên dẫn đến ngươi có chút không thích ứng? Không có vấn đề gì chứ?” Lăng Phong ngồi trên con hạc vàng nhàn nhã uống rượu, ân cần nhìn về phía Trần Trường Sinh đang ngồi trên một con hạc vàng khác mà hỏi.
Dường như Trần Trường Sinh ngồi trên hạc vàng không nghe thấy Lăng Phong nói gì, cho đến khi Lăng Phong mở miệng gọi hắn lần nữa mới thì mới cứng ngắc ngẩng đầu, gượng cười: “Đa tạ Lăng sư huynh quan tâm, hình như mấy ngày nay có chút mệt mỏi, dù sao nhân gian cũng không phải là nơi tốt đẹp gì với tu sĩ chúng ta.”
“Bằng không ngươi đi về trước? Chỉ là một cái thần hồn không có thân thể mà thôi, ta vẫn có lòng tin có thể đối phó được.” Lăng Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
Trần Trường Sinh suy nghĩ rồi gật đầu: “Đã như vậy, ta đây về Thanh Vân tông trước, báo cáo việc này với chưởng giáo, Trường Sinh chúc Lăng sư huynh mã đáo thành công!”
Lần này tới nhân gian là Lăng Phong chủ động mời Trần Trường Sinh đến, hình như Lăng Phong có ý lôi kéo mình, dọc theo đường đi ngoại trừ truyền thụ cho mình một ít đạo lý mê hoặc mình cũng không có làm ra bất cứ chuyện gì khiến Trần Trường Sinh cảm thấy nghi ngờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây