“Đạo hữu mời đi bên này.” Lục Huyền đón Diêu Thanh Nhạc vào trong động phủ, Huyền Quỳ thấy mình còn có thể ở lại nơi này hưởng thụ mỹ vị thêm một lát, tâm trạng cũng vui vẻ hơn rất nhiều, nó dùng một chân nhún nhảy đi theo phía sau hai người bọn họ.
Lục Huyền bưng linh quả lên, lại chủ động nhắc tới tình huống mình gặp được Huyền Quỳ.
“Hai ngày trước, khi Lục mỗ tìm kiếm linh lôi trong Lôi Hải, con linh thú này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, sinh cơ yếu ớt, còn có tà ma đang cố gắng xâm nhập vào thân thể nó. Ta thấy nó đáng thương, lại không giống như yêu thú dã ngoại, mới ra tay cứu giúp, dọn dẹp hết tà ma trong cơ thể nó, cũng mang nó về động phủ của mình tĩnh dưỡng thêm. Không ngờ nó lại là linh thú do Ly Dương Đạo Tông nuôi dưỡng.” Lục Huyền nửa thật nửa giả cảm khái nói.
“Thì ra là thế.” Diêu Thanh Nhạc giật mình gật đầu nói.
“Con linh thú Huyền Quỳ thất phẩm này cực kỳ mẫn cảm đối với khí tức, thân cận tự nhiên, không thích giết chóc, có lẽ nó phát hiện được thảo mộc linh khí tinh thuần trên người đạo hữu, lúc này mới tới tìm tới nhờ Lục đạo hữu ngươi trợ giúp. Có thể được Lục đạo hữu xuất thủ tương trợ, nhờ đó mà giữ được một cái mạng, cũng coi như phúc duyên của nó thâm hậu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây