Lục Huyền đưa nó vào trong tiểu viện, để cho nó nằm xuống: “Tà ma cực kỳ quỷ dị, vì lý do cẩn thận, ta còn phải rút ra một chút tinh huyết từ trong cơ thể ngươi, để phòng ngừa khí tức tà ma dung nhập vào trong máu. Pháp khí phi châm hơi lớn, ngươi cố chịu đựng một chút.”
Nhìn thấy Huyền Quỳ thất phẩm nằm trước mặt để mặc cho mình điều khiển, Lục Huyền không khỏi có chút ngứa ngáy, rồi không nhịn được muốn rút một bình tinh huyết Huyền Quỳ.
“Hết thảy những chuyện này chỉ vì kiểm tra được toàn diện hơn, cũng không phải vì ta ham chút tinh huyết linh thú kia đâu. Linh trí của Huyền Quỳ khá cao, hẳn là nó có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của ta. Ngay cả khi tu sĩ Ly Dương Đạo Tông biết được chuyện này, thì đứng trước mặt sức khỏe của linh thú hộ tông, đối phương cũng không tiện nói gì với ta.” Lục Huyền âm thầm nghĩ trong lòng.
“Được rồi, tạm thời không có vấn đề gì lớn.” Lục Huyền lại cho Huyền Quỳ ăn mấy viên đan dược bổ dưỡng khí huyết tam phẩm, dùng giọng điệu nhẹ nhõm nói.
Sau đó, hắn lấy ra các loại linh quả linh tương từ trong túi trữ vật, đưa đến trước mặt dị thú Huyền Quỳ: “Trong động phủ của ta không có gì ngon để chiêu đãi, chỉ có một ít linh quả linh tương do ta tự tay ủ nhưỡng chế thành, mang tới cho ngươi nếm thử.” Xuất phát từ ý nghĩ muốn bồi thường chút tinh huyết cho Huyền Quỳ, hắn dịu dàng nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây