Từng mảng núi non rừng rậm phía dưới nhanh chóng lướt qua, hai người Lục Huyền và Phan Hoằng một trước một sau ngồi trên phi chu, nhanh chóng xuyên qua giữa không trung.
“Đúng là có chuyện này, nhưng không tạo thành thương vong gì, chẳng qua sau sự cố ấy, ý tưởng vốn kiên định trong lòng Đinh đạo hữu đã có chút dao động rồi.” Lục Huyền khẽ cười nhạt, ý tứ ẩn chứa trong đó không cần nói cũng hiểu.
“Vậy là tốt rồi, một con hung thú tứ phẩm lại dám đánh lén tu sĩ Kết Đan, đúng là tự tìm đường chết, đầu óc bị khí tức hung sát hoàn toàn xâm nhập rồi. Nhưng trải qua chuyện lần này, nếu về sau Đinh đạo hữu biết biến báo hơn một chút cũng tốt.”
Thái độ của Phan Hoằng với hung thú hơi có phần giống với Lục Huyền, gã luôn đi theo con đường thô bạo đơn giản, không hề tán đồng phương thức thuần hóa hung thú từ tốn, mất quá nhiều thời gian tinh lực như của Đinh Dục.
Nhất là mấy ngày này, gã đã cố ý đi điều tra thăm dò thống kê số liệu hung thú đả thương người trong bí cảnh những năm gần đây. Kết quả đúng như Lục Huyền đã đoán trước, hung thú do Đinh Dục quản lý có số lần đả thương người nhiều hơn hẳn bên gã.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây