Lục Huyền đặt một cái túi lớn đựng huyết nhục hung thú lên trên bàn, lòng bàn tay tuôn ra một dòng nước trong suốt, rửa sạch sẽ mùi máu tươi trên người.
“Lục đạo hữu, diệt sát hung thú là có thể, nhưng vẫn phải tiết chế một hai.” Phan Hoằng khéo léo nói.
“Đa tạ Phan đạo hữu nhắc nhở, trong lòng Lục mỗ hiểu rõ.” Lục Huyền mỉm cười nói.
“Lục đạo hữu, thứ cho tại hạ vô lễ, rốt cuộc là làm sao ngươi có thể phán định được con hung thú bị giết kia không còn khoảng trống để cứu vãn nữa? Cho dù nó có hung ác bạo ngược hơn nữa thì chỉ cần áp dụng phương pháp thích đáng, vẫn có thể thuần hóa được mà?” Đinh Dục ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng hỏi, trong giọng nói có chứa mấy phần nghi ngờ.
“Thủ đoạn cụ thể có liên quan đến một ít cơ mật của tại hạ, không thể nào nói rõ chi tiết cho Đinh đạo hữu được. Nhưng Lục mỗ có thể cam đoan, mấy con hung thú bị ta giết chết kia đều là tội đáng chết, sẽ không giết lầm.” Lục Huyền trầm giọng nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây