“Không sao, Hàn đạo hữu không cần phải nghĩ nhiều, chúng ta đều có chung một mục đích là giải quyết vấn đề của Hổ Báo Thảo thôi. Hơn nữa, qua chuyến hành trình lần này, Lục mỗ còn may mắn được kết bạn với Mộc tiền bối nữa.” Lục Huyền khéo léo hóa giải biểu cảm mất tự nhiên của Hàn Tung, cũng không hề để tâm tới chuyện xung đột ngôn ngữ trước đó. Chỉ cần không gây ảnh hưởng đến tính mạng hay lợi ích quan trọng của bản thân thì Lục Huyền đều không quan tâm, hắn luôn có thể mỉm cười cho qua.
Hơn nữa, nếu Hàn Tung đã chủ động đưa sẵn bậc thang thì hắn cũng thuận thế mà bước xuống, coi như là kết thiện duyên.
“Đúng rồi, Trương đạo hữu, Hàn đạo hữu, và cả Mộc tiền bối nữa, có một việc Lục mỗ nhất định phải nhắc nhở mọi người một câu.” Trao đổi đến đây, đột nhiên hắn nghiêm mặt, trầm giọng nói.
“Mời Lục đạo hữu cứ nói.” Thấy vẻ mặt của Lục Huyền như vậy, niềm vui sướng trong lòng Trương Cửu Tông lập tức tan đi nhiều, gã vội vàng nói với Lục Huyền.
“Đạm Phách Dị Khuẩn này cực kỳ hiếm thấy, theo tin tức ta biết được thì một nơi như phúc địa Hư Linh này dù có thể sinh ra dị khuẩn, nhưng cũng không thể loại trừ những nhân tố khác. Thậm chí với quy mô như ban nãy thì khả năng dị khuẩn hình thành tự nhiên sẽ thấp hơn bình thường một chút.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây