“Quả nhiên, đúng là thứ Hầu Nhi Tửu cổ quái mà lão viên kia từng coi như trân bảo, khó trách Bạch Ngọc Kình Thiên Viên lại có thể tùy thời rơi vào trạng thái cuồng bạo. Tám chín phần mười là có liên quan tới chuyện uống Viên Ma Tửu dài ngày rồi.”
“Căn cứ theo nội dung được ghi lại trên phối phương, một trái Tâm Viên quả có thể ủ chế ra không ít Viên Ma Tửu, đủ để ta dùng một đoạn thời gian.” Trong lòng Lục Huyền âm thầm suy nghĩ.
Hắn đã quyết định sẽ đi nghiên cứu cách điều chế loại rượu này một phen, chờ hoàn thành quá trình, lại đi thu thập hoàn tất nhóm tài liệu cần thiết rồi ủ chế Tâm Viên Quả thành Viên Ma Tửu.
Sau đó, hắn lại cẩn thận đi xem xét từng gốc linh thực, một đường tới thẳng khu vực linh điền của Cửu Nho Bảo Thụ. Từ khi vị nho tu Hồng Khinh Hải kia tiến vào động phủ, hắn đã ngăn cách khu vực gieo trồng Cửu Nho Bảo Thụ cùng với các loại linh thực khác bên trong linh điền, một là tránh bị Hồng Khinh Hải phát hiện ra nhóm linh thực cấp cao trong động phủ, hai là cung cấp cho đối phương một hoàn cảnh bồi dưỡng độc lập tốt nhất.
Cũng may từ khi tiến vào cư ngụ đến nay, biểu hiện của Hồng Khinh Hải vẫn khá là không tệ, mỗi ngày đối phương đều lặp đi lặp lại vài chuyện đơn giản, nếu không ở trong phòng tu luyện thì sẽ chạy đến trước mặt Cửu Nho Bảo Thụ đọc thi từ văn chương, Nho gia kinh nghĩa, để cho bảo thụ nhận được đầy đủ văn khí tẩm bổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây