Xét cho cùng, số linh thực này đều tới từ dị vực chứ không sinh ra ở giới này, muốn nhận ra một - hai gốc đã rất khó rồi, nếu có thể nhận ra toàn bộ thì đúng là quá mức kinh thế hãi tục.
“Lục tiền bối như vậy đã vượt qua rất nhiều vị linh thực sư khách khanh còn lại của thương hội rồi. Những loại linh thực này vốn hiếm thấy, lại trải qua vô vàn lần sàng chọn mới chuyển tới phân lâu này, vậy mà tiền bối vẫn có thể nhận ra nhiều loại như thế, vãn bối cảm thấy vô cùng kính nể.” Quả nhiên, Mộc đạo nhân đã vội vàng lên tiếng tán dương hắn, dùng giọng điệu vô cùng kính nể để khen ngợi tạo nghệ của Lục Huyền trên phương diện linh thực.
Lục Huyền mỉm cười, sau khi đi tới cửa, hắn chợt quay đầu hỏi Mộc đạo nhân một câu: “Đúng rồi, Văn đạo hữu có ở trong lâu hay không, Lục mỗ có việc muốn hỏi nàng.”
“Hẳn là có, để tại hạ gọi Văn đạo hữu qua.” Lão giả cao lớn cúi đầu nói.
Chẳng mấy chốc nữ tử họ Văn vẫn còn dáng vẻ thướt tha kia đã đến, nàng tới trước mặt Lục Huyền, kính cẩn thi lễ: “Xin hỏi Lục tiền bối có gì cần phân phó?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây