“Đúng rồi, Lục tiểu hữu, hôm nay ngươi đã thay ta giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ, Tề mỗ nên tử tế cảm kích ngươi một phen. Không biết Lục tiểu hữu muốn trả thù lao gì? Linh thạch? Đan dược? Hay pháp khí? Cứ việc nói ra, trong tay ta vẫn có một ít bảo vật thích hợp với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.” Tề Vô Hành mỉm cười nói.
“Nếu chân chính so về bảo vật, có khả năng đống bảo vật ngũ phẩm lục phẩm trên người ngươi còn không nhiều bằng ta đâu.”
Nghe được lời này, Lục Huyền âm thầm rủa một câu trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tiền bối không cần phải khách khí như thế, ta chỉ tiện tay mà thôi.”
“Đây là chuyện nên làm, bằng không có tu sĩ tới giúp ta một đại ân, ta lại không hề tỏ vẻ gì, làm sao coi được? Nếu loại hành động này bị lan truyền đi sẽ ảnh hưởng đến thể diện của ta đó.” Sắc mặt Tề Vô Hành trầm xuống, nghiêm nghị nói.
“Không bằng như vậy đi, thù lao ta tạm thời không cần, nếu trong tay tiền bối có linh chủng cao giai, mong ngài hãy ưu tiên bán nó cho ta, hoặc là có tin tức về linh chủng cao giai, ngài cũng có thể báo cho vãn bối biết, vậy là được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây