“Ba hạt sen đã khiến con tinh quái bản địa này trở thành người dẫn đường cho ta rồi, cái giá này cũng không tệ.” Lục Huyền thoải mái nghĩ thầm.
“Không phải đồng thuật của ta không phá được đạo cấm chế này nhưng tìm người dẫn đường vẫn có lời hơn.”
Trong lúc cảm khái, đột nhiên thân thể hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút. Trước đó lôi đình mang theo uy thế trầm trọng vốn có mặt ở khắp mọi nơi, nhưng hiện giờ lại trực tiếp biến mất không còn sót lại chút gì nữa.
Linh thức của Lục Huyền đảo qua, không phát hiện tung tích của bốn người khác, lúc này mới yên tâm hơn một chút. Thân hình hắn như lưu quang lướt về phía trung tâm đảo nhỏ, nhìn quanh bốn phía nhưng không phát hiện ra bóng dáng của linh thực hay yêu thú gì.
Thi thoảng mới trông thấy một - hai khúc gỗ thì tất cả chúng đều khô héo cháy đen, không trông thấy một chút sinh cơ nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây