“Vương đạo hữu nói gì vậy? Chỉ dựa vào thân phận linh thực sư mà phủ định người khác như thế chẳng phải đã quá mức thực dụng rồi?” Lạc Minh nghe vậy, cũng lạnh lùng nói.
Lục Huyền là người gã chủ trương mời tới, thực sự không ngờ sau khi mấy người gặp mặt, hắn lại bị tu sĩ đồng ngành trực tiếp bài xích phủ định như vậy, loại hành động này của đối phương không khác gì thẳng thửng tát vào mặt gã.
“Trách ta thực dụng ư? Thực tế chính là như vậy đó, bởi vì trong nhóm linh thực sư kia có rất ít người sở hữu thực lực xuất chúng. Linh thực bọn họ bồi dưỡng vốn có chu kỳ sinh trưởng rất dài, lại thường xuyên trồng trọt số lượng nhiều, nào còn thời gian đi tu hành, rèn luyện kỹ nghệ thuật pháp nữa?” Thanh niên kia không hề thay đổi sắc mặt lại nói.
“Được hay không được, vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện.”
“Đủ rồi!” Lôi Chính vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng không nói, rốt cuộc cũng không nhịn nổi trực tiếp tiến lên một bước, vẻ mặt không giận tự uy: “Nếu tất cả đã ước định cùng đi thăm dò cổ dược viên tại lôi hải thì giờ còn tranh luận về những thứ này cũng không có ý nghĩa gì cả. Hơn nữa, còn chưa xuất phát mà giữa hai bên đã sinh ra hiềm khích thì chẳng bằng cứ dứt khoát hành động một mình cho xong.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây