Hỏa Lân Nhi nói xong, bàn tay phất một cái, lượng lớn Kiếm Ấn đã treo lơ lửng trên không trung: “Đây là một nghìn Kiếm Ấn, sau đệ tử chân truyền thì sư đệ chính là người thu được số lượng Kiếm Ấn nhiều nhất. Lục sư đệ có thể sử dụng một nghìn Kiếm Ấn này để tự do trao đổi công pháp, pháp khí, linh chủng và các loại bảo vật. Sư đệ có thể tự lựa chọn, tránh xuất hiện những phần thưởng không hợp ý, lại phải đi xoay sở, trao đổi với người khác, phiền phức ra.”
“Đa tạ Hỏa sư huynh!”
Lục Huyền cực kỳ hài lòng với phương thức khen thưởng này, nếu bên trên khen thưởng cho hắn các loại pháp khí phổ thông, giữ lại thì vô dụng, mà bán ra ngoài lại quá rắc rối, sử dụng Kiếm Ấn thuận tiện hơn nhiều.
Một nghìn Kiếm Ấn đã được coi là giá trị vô cùng trân quý rồi, số lượng này đã đủ để chừng mua ba - bốn hạt linh chủng tứ phẩm ở Tư Nông điện rồi.
“Một nghìn Kiếm Ấn chỉ là bữa ăn sáng nho nhỏ, phần thưởng quan trọng nhất còn ở lại phía sau. Trong nhóm người tiến vào phúc địa, biểu hiện của Lục sư đệ đều được chúng ta thu vào tầm mắt, nên ở thời điểm sắp xếp khen thưởng, Cổ Kiếm Không sư thúc đã tận lực đề cử sư đệ tới quản lý một khu bí cảnh không trọn vẹn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây