“Nơi này, cả về linh khí lẫn tài nguyên, hay tu sĩ cùng cấp đều cách biệt một trời một vực với trong tông môn. Thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy một vài tu sĩ Trúc Cơ xuất thân từ tiểu gia tộc hoặc tán tu, song khi nói chuyện, hai bên lại không tìm được đề tài chung, người nào người nấy đều giả vờ giả vịt, ta chẳng muốn nói với bọn họ quá hai câu.” Thạch Trọng bĩu môi, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo và cảm giác ưu việt về chuyện bản thân là tu sĩ của đại tông môn.
Đối với điều này, Lục Huyền cũng không dám gật bừa, hắn vẫn luôn cấm cung trong nhà ít ra khỏi cửa, căn bản không hay gặp được những tu sĩ Trúc Cơ ở hòn đảo khác.
“Lục đạo hữu, tới đây ta cho ngươi xem các bảo bối của ta.” Với xuất thân na ná và độ tuổi tương đương nhau, Thạch Trọng khá là tán thành Lục Huyền, nên đã lấy ra mười mấy cái cần câu từ trong túi trữ vật.
“Những cần câu này đều được chế tạo từ linh mộc, vừa có độ cứng vừa dẻo dai, có thể câu được các loại hải ngư hải thú phẩm cấp khác nhau. Nhất là cái cần này, được làm từ linh mộc tam phẩm, cho dù bị hải thú tứ phẩm kéo thì vẫn đối phó được.” Thạch Trọng giới thiệu chi tiết về mười mấy chiếc cần câu đang treo lơ lửng giữa không trung cho Lục Huyền.
Lục Huyền đánh giá một chút, lại ngoài ý muốn phát hiện loại nguyên vật liệu được dùng làm một cái cần câu trong số này rất quen thuộc với mình, chính là Đồng Cốt Trúc nhị phẩm hắn từng trồng trọt trước đây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây