“Đa phần những tu sĩ ở lại Đông Hoang đều tản ra sát khí nồng đậm trên người, xem ra bọn họ đã trải qua không ít chém giết.” Lục Huyền âm thầm cảm thán một phen, sau đó thoáng phân biệt phương hướng một chút, mới trực tiếp khởi hành. Sất Lôi Dực sau khi thăng cấp đã hóa thành một luồng lôi quang, hướng thẳng về địa điểm cũ của Thiên Kiếm Tông trong trí nhớ.
“Thăm lại chốn xưa, thương hải tang điền.”
Hắn thi triển 《 Thiên Thiền Lục Biến 》, thu lại thân hình, nhẹ nhàng rơi xuống phía trên một thanh kiếm đá khổng lồ chỉ còn một nửa, quan sát đông đảo đám yêu ma đang lang thang phía dưới.
“Nếu ta nhớ không lầm thì nơi này hẳn là một cứ điểm của Thiên Kiếm Tông ở bên ngoài tông môn, tên là Kiếm Môn Trấn, khối thạch kiếm dưới chân chính là kiến trúc tiêu chí trong trấn này.”
Nhìn một mảnh đất hoang vu dưới mí mắt, trong lòng Lục Huyền không khỏi có chút hoảng hốt, có từng hình ảnh xẹt qua trong đầu. Lúc trước, hắn từng ngoài ý muốn đạt được một tấm Kiếm Lệnh, vì tránh né phiền toái có khả năng liên lụy đến mình bên trong phường thị của Vương gia, hắn đã mượn nhờ bảo thuyền của thương hội, trải qua quãng đường xa vạn dặm, chạy đến dưới chân Kiếm Môn trấn này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây