“Hẳn là Không Huyền Sơn đã đắc tội với Kiếm Tông ở chỗ nào đó rồi, tự mình rước lấy tai hoạ.” Bà lão nhẹ giọng nói.
“Hoàng tiền bối, bốn người Trương đạo hữu đều biến mất không thấy. Có muốn đi cứu bọn họ không?” Một tu sĩ gầy gò cấp tốc đi tới trước mặt hai người, lộ vẻ lo lắng hỏi.
“Cứu như thế nào? Ngươi đi hả?” Sắc mặt bà lão trầm xuống. Mặc dù bà ta và Lục Huyền chỉ chạm mặt đơn giản một lần, nhưng trong nháy mắt ấy đã có thể nhìn rõ nội tình của đối phương rồi. Với thực lực của người kia, dù cộng thêm vị đồng đạo Nguyên Anh bên cạnh, đoán chừng cũng rất khó chống đỡ được mấy hiệp.
“Mấy người bọn họ bị tham lam che mờ mắt, gan chó to bằng trời, lại dám đi đắc tội với đệ tử của đại tông, suýt chút nữa đã mang đến tai hoạ cho Không Huyền Sơn chúng ta rồi. Các ngươi về sau phải lau mắt mà nhìn, khi tranh đoạt bảo vật nhất định phải hiểu rõ trong lòng, những người không nên đắc tội thì tuyệt đối không thể đắc tội. Bằng không, Không Huyền sơn sẽ tự mình thanh lý môn hộ, tránh để liên lụy đến ta.” Bà lão đảo mắt nhìn qua một đám tán tu Kết Đan phía dưới, lớn tiếng nói.
“Vâng! Cẩn tuân mệnh lệnh của tiền bối!” Mọi người dồn dập trả lời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây