Quả nhiên, Tiểu Lôi Thần lại lập tức mở miệng: “Nói đi, ngươi muốn có bảo vật gì? Ta ở trong Lôi Khư nhiều năm như vậy, nói không chừng cũng có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Lục Huyền vẫn giữ vẻ mặt như thường, trầm ngâm một hồi mới nói: “Tiền bối, chắc hẳn ngài cũng nhìn ra, vãn bối là một linh thực sư, bởi vậy, tốt nhất là linh chủng hoặc là cây non linh thực có thể bồi dưỡng, hay bảo vật liên quan tới linh thực khác cũng được.”
“Linh chủng, cây non linh thực... Đúng rồi, trong tay ta có một khúc linh mộc, là bảo vật còn sót lại của một con Lôi Hủy cửu phẩm, không thể phá vỡ, bên trong có mùi đặc biệt, đã bị ta hút đi khá nhiều rồi, ngươi xem có thể bồi dưỡng được hay không?”
Cự Tượng Lôi Đình nói xong là há miệng phun một cái, một khúc linh mộc thần dị lập tức bay tới trước người Lục Huyền. Chỉ thấy khúc linh mộc nọ có hai màu nửa trắng nửa đen, hào quang lưu chuyển, bên trong có sinh cơ và khí tức tịch diệt cùng tồn tại, chẳng qua là khí tức của nó cực kỳ yếu ớt, gần như đã bằng không.
“Không tiêu hóa được, nhưng vẫn đang hút lấy khí tức đặc thù bên trong khúc linh mộc này.” Trong lòng Lục Huyền bực bội hô một tiếng phung phí của trời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây