“Lão gia, chờ lần sau ngài tiến vào động thiên tùy thân kia, có thể đưa tiểu nhân cùng đi vào được không? Lâu như vậy rồi không được gặp hai tên Lôi Long Hống, Thanh Nhạc Lân, trong lòng tiểu nhân vô cùng ngứa ngáy, thật sự nhớ nhung khó tả.” Cũng không biết từ lúc nào bạch viên đã bu lại gần hắn, lộ vẻ mặt nịnh nọt nói.
“Là ngứa tay phải không?” Lục Huyền liếc thấy phiên bản Trấn Hải Côn thu nhỏ đang linh hoạt chuyển động trong tay nó, không chút nể nang đã trực tiếp vạch trần mục đích chân chính của nhóc con này.
“Hắc hắc, lão gia tuệ nhãn như đuốc. Lâu như vậy rồi ta không đi đánh bọn chúng, đoán chừng da của chúng nó đã ngứa ngáy lắm rồi.” Bạch viên tiếp tục đi theo nịnh nọt nói.
Mặc dù khu động phủ này khá là rộng rãi, nhưng đối với đông đảo linh thú dưới tay hắn, nơi này lại mang đến hạn chế rất lớn đối với phạm vi hoạt động của chúng, bởi vậy, Lục Huyền đã di chuyển phần đông linh thú đến không gian tùy thân, để đám nhóc con này được thỏa thuê phóng thích thiên tính của mình.
Bạch viên ở lại nơi này, khá lâu rồi vẫn chưa được gặp gỡ đánh lộn với đám tiểu đồng bọn, đương nhiên là trong lòng rất hoài niệm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây