Tại vị trí cửa vào, Đại sư huynh đã dùng linh lực bố trí một kết giới ngăn cách chỗ sâu bên trong với bên ngoài Kiếm Trủng.
Sau đó, hắn mới yên tâm quay đầu giải khai chiếc vòng bảo vệ xung quanh Diệp Linh Lang, lúc này Thất Sắc Điểu đột ngột bị âm khí làm cho hoảng sợ run lẩy bẩy, vì thế Lục sư huynh phải cấp tốc thu nó vào lại trong nhẫn trữ vật.
“Tiểu sư muội, muội thử ở đây tìm quanh xem có thanh kiếm nào phù hợp không, nếu chọn được cái nào thì phải rút ra luôn, động tác nên nhanh nhẹn dứt khoát một chút.”
Diệp Linh Lang gật đầu tỏ ý đã hiểu. Theo lời Đại sư huynh chỉ dẫn, nàng bắt đầu đi loanh quanh tìm kiếm trong phạm vi hắn đã định ra.
Nàng vừa đi vừa quan sát, có thể thấy được trên vô số tàn kiếm còn lưu lại vết máu loang lổ, trên mặt đấtcòn cả những tà linh xám xịt cứ bay qua lượn lại vòng quanh chân nàng. Điều lạ là dường như chúng không thể gây ra tổn thương gì, nhưng tất cả nhiêu đây cũng đủ để thấy được trận đại chiến trước kia đã diễn ra thảm liệt cỡ nào.
Nàng đi rất lâu cũng chưa tìm được thanh kiếm nào phù hợp với mình. Bất giác nàng càng đi càng dần vào sâu bên trong, mãi cho đến khi chợt nghe thấy một giọng nói lạnh như băng từ phía trước truyền đến.
“Qua đây.”
Diệp Linh Lang sững sờ.
Nàng hướng về nơi phát ra âm thanh tò mò nhìn qua, chỉ thấy một tấm bia đá rất cao ở ngay giữa Kiếm Trủng, bên trên lại đang cắm một thanh kiếm đen tuyền. Thanh kiếm ấy trên thân không có lấy một chút ánh sáng, lúc nhìn qua trông cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, nàng lại cảm thấy dường như nó đang toát ra một dức mạnh bất phàm. Từ hình dáng thân kiếm cho đến hoa văn bên trên, mỗi một chi tiết nhỏ đều như ẩn chứa một lực lượng vừa cường đại lại thần bí, khiến cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác tôn kính.
Nàng đang muốn đi qua thì chợt nhớ tới hai vị sư huynh, nghĩ dù sao cũng nên nói với các sư huynh một tiếng, đề phòng lỡ như có gì bất trắc.
Nhưng đâu thể ngờ, khi nàng quay đầu lại thì phát hiện ra phía sau mình lúc này chỉ có một mảnh yên tĩnh, mênh mông vô bờ, không thấy được cửa vào khi nãy, càng không thấy bóng dáng của hai vị sư huynh. Ngay cả kết giới mà trước đó Đại sư huynh bày bố giờ cũng không nhìn thấy nữa!
Diệp Linh Lang thừa nhận, trong một khoảnh khắc nàng đã vô cùng hoảng loạn. Nhưng sang giây thứ hai, nàng đã tự nhủ thầm, trước nay bản thân mình vốn rất to gan cơ mà, như thế này chưa là gì cả.
Cho nên, rất nhanh nàng đã lấy lại được tỉnh táo, cẩn thận tiếp tục suy nghĩ.
Kiếm Trủng này là một mảnh chiến trường cũ để lại từ thời kỳ Thượng Cổ, sức mạnh ẩn chứa bên trong nó chắc chắn đã vượt xa khỏi phạm vi mà Đại sư huynh có thể khống chế, cho nên kết giới hắn tạo ra đã bị mất đi hiệu lực, còn bản thân nàng lại bị một sức mạnh kì quái từng bước dẫn dụ vào sâu bên trong, đương nhiên hai sư huynh không thể kịp thời phát hiện hay đuổi theo thì cũng không có gì lạ.
Nếu như thực sự chỉ là lạc đường bình thường thì có lẽ nàng sẽ hốt hoảngmột chút, nhưng từ sau khi nghe được giọng nói lạnh lẽo kia, nàng đã hiểu ra mình chắc chắn đã bị cái gì đó cố ý mê hoặc đến đây. Nếu nó đã muốn nàng tới, thì hẳn là sẽ không phải muốn nàng chết.
Bằng không thì với tu vi Luyện Khí trung kỳ này gà mờ này của nàng, nó chỉ cần một chiêu tùy tiện đánh chết là xong, cần gì phải tốn công tốn sức đem nàng tới đây như vậy?
“Qua bên này.”
“Ngươi là ai? Tại sao ta lại phải nghe lời ngươi?”
“Ngươi cứ qua đây sẽ biết.”
“Ta lại không có tính tò mò, nếu không biết cũng chẳng làm sao.”
...
Bên kia nghe thấy vậy thì trầm mặc một hồi, thấy Diệp Linh Lang chẳng những không đi tới mà còn đang có xu hướng giật lùi ra sau, thanh âm kia lại lên tiếng lần nữa, lần này giọng nó nghe đã có vẻ gấp gáp.
“Nếu ngươi không tới đây thì ngay bây giờ ta sẽ giết chết ngươi!”
“À thế à, thế ngươi giết đi.”
...
Âm thanh kia lại một lần rơi vào trầm tư. Đứa trẻ này làm sao lại khó lừa như vậy?
Một giây sau đó, giọng nói đó lại vang lên, nhưng dường như đã thẹn quá hóa giận.
“Ngươi chờ đó cho ta!”
Nó vừa dứt lời, cảnh tượng xung quanh Diệp Linh Lang đột nhiên thay đổi, như thể cỗ một cỗ sức mạnh to lớn đến mức đủ để xé nát nàng thành từng mảnh giờ đang cuốn sạch đi mọi vật xung quanh.
Đến khi tất cả yên tĩnh trở lại, Diệp Linh Lang thấy trước mặt mình là tâm bia đá rất cao có cây kiếm đen cắm phía trên, đang đứng sừng sững cách nàng ba bước.
Khá lắm.
Nói tới nói lui một hồi, còn dùng sức lớn như vậy làm ra hành động hổ báo dọa người, cuối cùng hóa ra chỉ là để xách cái bia đá với cây kiếm này đến trước mặt nàng???
Không hiểu sao bỗng dưng lại thấy có chút đáng yêu.
“Yo, ngươi là thanh kiếm linh của thanh kiếm này sao?”
“Ờ, coi như ngươi cũng có chút mắt nhìn.”
“À, thế thì cũng không phải. Ta không cần có mắt nhìn cũng biết, bởi vì nhân loại bình thường sẽ không thể làm ra một hành động ngu ngốc như vậy được.”
...
Yên lặng hai giây.
Sau đó, một tiếng rống vang trời truyền đến.
“Nhân loại ngu xuẩn, ngươi đây là đang muốn chọc giận ta sao?”
Hừm, đã ngốc nghếch lại còn hung hăng, kiếm này nàng từ chối nhận.
“Một nhân loại ngu xuẩn đã có thể chọc ngươi giận đến như thế, cái tính này của ngươi cũng hơi mất giá quá rồi đó.”
...
Cmn, nói rất hay, rất có đạo lý.
Nhưng kiếm đang tức anh ách thì phải làm sao bây giờ? Giờ nó phải nói cái gì mới có thể khiến cho nhân loại kia bị vả mặt?
“Ta đang muốn tìm một thanh kiếm đơn thuần, khả ái lại ôn nhu, thôi chúng ta không có duyên rồi, ngươi cứ tiếp tục đợi người khác đi nhé.”
Diệp Linh Lang nói xong liền xoay người rời đi, thấy vậy thanh kiếm kia lập tức trở nên gấp gáp. Nó lại lần nữa sử dụng sức mạnh thay đổi không gian, khiến cho Diệp Linh Lang dù đi đến đâu cũng sẽ đụng phải nó cùng tấm bia đá trước mặt.
“Trước giờ chưa từng có ai muốn ngươi sao? Ngươi như thế này làm ta thấy tội nghiệp ghê đó.”
“Ta không cần biết, hôm nay ngươi nhất định phải thu nhận ta!”
“Ồ, tại sao thế? Ngươi đây là mê mẩn sắc đẹp của ta rồi?”
... Kiếm kiếm cạn lời.
Đứa nhóc này, cmn chỉ là một đứa con nít nhỏ xíu như cọng giá đỗ, sao lại có thể nói ra mấy lời không phù hợp như vậy? Ăn bậy thì được nhưng đừng tùy tiện nói bậy! Làm sao nàng lại có thể mặt dày như vậy cơ chứ???
Tức! Chết! Kiếm! Rồi!!
“Nếu ngươi không nhận ta thì chúng ta cùng chết.”
“Nhưng mà, ngươi còn chưa nói cho ta biết sao ngươi lại cứ nhất quyết phải đi theo ta cơ chứ?
“Nếu ngươi thu nhận ta thì tất cả bảo vật trong bí cảnh này sẽ đều là của ngươi.”
“Ờ, cái đó thì nghe còn được.”
Nghe còn được?? Thanh kiếm đen giờ đã tức đến phát điên.
Nàng dám nói thế, nơi này chứa bao nhiêu bảo vật nàng có biết không?! Hay là nàng vốn đã có nhiều đồ tốt hơn nên mới tỏ ra khinh thường như vậy? Không thể nào, đứa nhóc này có lai lịch gì? Chẳng lẽ nàng thực sự giàu có như vậy thật?
Kiếm đen chợt thấy hơi luống cuống.
“Ta thấy ngươi vẫn nên thẳng thắn nói cho ta một cái lý do đi, nếu nghe hợp lý thì ta cũng không phải là không thể thu nhận ngươi.”
Kiếm đen lại rơi vào trầm mặc rất lâu, sau đó nó đành thở dài lên tiếng.
“Ta muốn máu của ngươi.”
Diệp Linh Lang khẽ giật mình, muốn máu của nàng?
Trong chớp mắt, nàng nhanh chóng lục lọi lại nguyên tác trong đầu.
Theo như cốt truyện, nàng vẫn luôn là một nữ phụ độc ác, tư chất kém cỏi lại còn ngang ngược kiêu căng, mãi cho đến khi chết nàng cũng chưa từng phát hiện ra trên người mình có gì đặc biệt.
Chết...!
Nàng đột nhiên nghĩ đến một chi tiết...
Trong nguyên tác nàng sẽ chết vì bị đám chó liếm của Diệp Dung Nguyệt đánh cho vạn kiếm xuyên tâm, mà sau đó Diệp Dung Nguyệt lại vội vàng chạy đến nhặt xác cho nàng. Khi ấy, nàng ta còn nói tốt xấu cũng đa làm tỷ muội mười năm, không đành lòng nhìn nàng phơi thây ngoài hoang dã như vậy.
Lúc thu dọn xác, Diệp Dung Nguyệt đã lén lấy đi một chút máu đầu tim của nàng. Dù khi đó cơ thể nàng đã chết, nhưng máu đầu tim lại vẫn còn ấm áp như đang sống. Sau khi Diệp Dung Nguyệt hoả táng thi thể của nàng thì vẫn luôn cất giữ cẩn thận giọt máu đầu tim này.
Nhưng đến tận đoạn mới nhất mà nàng đọc được, Diệp Dung Nguyệt vẫn chưa từng lấy nó ra dùng, cho nên nàng cũng không biết rốt cuộc máu đầu tim của mình có tác dụng gì.
Bây giờ lại thấy phản ứng của thanh kiếm đen kia, xem ra máu đầu tim của nàng chắc chắn có tác dụng rất lớn.
Nhưng mà nàng chợt nhận ra, ở Thanh Huyền Tông không chỉ có các sư huynh bị Diệp Dung Nguyệt giết người đoạt bảo, mà cuối cùng chính nàng cũng có kết cục tương tự.
Sao Diệp Dung Nguyệt này vận khí lại có thể tốt đến thế cơ chứ?
Sao cứ giết ai thì người đó cũng có bảo vật cho nàng ta đoạt? Đến ngay cả nàng đây, một nữ phụ pháo hôi tầm thường vậy mà hóa ra cũng có bảo vật.
“Ây! Ta đã nói lí do rồi đấy, ngươi mau thu nhận ta đi chứ!”
“Máu của ta có gì đặc biệt?”
“Cũng không rõ lắm, nhưng ta có thể cảm nhận được trong máu của ngươi có một sức sống mãnh liệt. Là một loại sức mạnh sinh mệnh có thể bao trùm và hồi sinh vạn vật, khiến cho vạn vật sinh trưởng, thậm chí là sinh ra linh trí.”
Ồ, nếu nói như này thì mọi chuyện cũng có vẻ hợp lý.
Thanh kiếm đen trông giống như đã bị mất đi hào quang và sức mạnh vốn có của nó, nếu máu của nàng thật sự có tác dụng lớn như vậy thì nó thèm muốn cũng là chuyện bình thường.
“Vậy lúc nãy ngươi nói, chỉ cần ta nhận ngươi thì ngươi sẽ lấy cho ta tất cả bảo vật trong bí cảnh, đây cũng là lời thật?”
Thanh kiếm đen sau khi đã nói hết ruột hết gan, dang đứng đợi Diệp Linh Lang ngoan ngoãn đưa máu: “???”
Vừa nãy nàng còn nói lấy bảo vật chỉ là “nghe còn được”, thế nào giờ lại thành nguyên nhân để thu nhận nó rồi?
Nó có phải đã bị lừa rồi không? Sao cái cọng giá đỗ này tuổi còn nhỏ mà lại có thể âm mưu xảo trá như vậy?
“Là thật!”
Kiếm đen nghiến răng nghiến lợi đáp.
Diệp Linh Lang nghe thấy thế thì mới hài lòng gật đầu một cái.
“Nếu ngươi đã chân thành như vậy, ta cũng phải bao dung mà thu nhận ngươi thôi.”
Dứt lời, nàng liền cắt một vết lên ngón tay mình, để máu chảy ra nhỏ thành từng giọt xuống thân kiếm.
Một giây sau, thanh kiếm đen đột nhiên loé sáng.
Một năng lượng cực mạnh phát ra cuốn bay nàng lên không, khung cảnh xung quanh lại như vỡ vụn, mọi vật trước mắt thay đổi, thân thể của nàng cùng những giọt máu vừa nhỏ ra đều bị kéo đến một nơi nào đó.
Đậu xanh, cái thanh kiếm đen này thì ra còn xảo quyệt hơn nàng nhiều! Lúc nãy nó chỉ nói muốn máu của nàng, nhưng lại không nói máu chính là để cho nó tự khôi phục lại sức mạnh!
Thanh kiếm đen này rốt cuộc là đang muốn làm gì?