Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 8: Đứa nhỏ vừa chào đời được che chở toàn diện

Chương Trước Chương Tiếp

Ninh Minh Thành bị sự kích động đột ngột của tiểu sự muội nhà mình dọa cho ngây người.

“Tiểu sư muội, muội đừng có làm bậy! Đi vào cùng đại sư huynh lấy kiếm xong rồi đi ra ngay, bên trong rất nguy hiểm! Nếu như muội muốn đi vào bí cảnh Thanh Huyền Tông tu luyện thì ít nhất cũng phải đợi đến Kim Đan kỳ mới vào được.”

Cái gì? Kim Đan kỳ? Diệp Linh Lang đang tràn đầy nhiệt huyết lập tức bị dội cho một gáo nước lạnh.

“Kim Đan kỳ mới có thể đi vào? Trong Thanh Huyền tông không có linh khí, vậy người mới nhập môn tu luyện thế nào tới Kim Đan?”

“Nếu muội cần bảo vật gì sư huynh sư tỷ sẽ giúp muội đi vào tìm, cần linh khí sư huynh sư tỷ cũng sẽ đi hái linh quả về cho muội, nều cần lịch luyện thì sư huynh sư tỷ cũng sẽ mang muội đi nơi khác lịch luyện trước tiên, tóm lại không tới Kim Đan kỳ thì nhất định không thể tùy ý tiến vào bí cảnh Thanh Huyền Tông tu luyện.”

“A, vậy đến Kim Đan phải mất bao lâu ?”

“Cái này phụ thuộc vào sự chăm chỉ của từng người cùng với thiên phú nữa. Như hiện giờ Nhị sư tỷ đang mang theo Tam sư tỷ cùng Tứ sư tỷ đi lịch luyện, lần này các nàng lịch luyện trở về hẳn là rất có cơ hội đột phá Kim Đan. Ngũ sư tỷ đi về nhà, tỷ ấy mới đến Trúc Cơ trung kỳ, cách Kim Đan vẫn còn một đoạn xa.”

Diệp Linh Lang gật đầu một cái, nàng đang tự hỏi câu đầu tiên mà Lục sư huynh đã nói về chăm chỉ cùng thiên phú, dù nàng có thể linh căn không tốt nhưng nàng thông minh, nàng có thể thiên phú bình thường nhưng nàng chăm chỉ, Diệp Dung Nguyệt từ Luyện Khí kỳ đến Kim Đan kỳ cũng phải mất ba năm, nói như vậy thì nàng cũng không phải là không có hy vọng đuổi kịp.

“Tiểu sư muội, muội có đang nghe không đấy?”

“Có, muội vẫn đang nghe.”

“Ngày mai đến bí cảnh nhớ kỹ nhất định phải nghe lời Đại sư huynh, không thể chạy loạn, hiểu không?”

“Đã hiểu.”

Ninh Minh Thành hoài nghi nhìn chằm chằm nàng, có vẻ không tin lắm.

Diệp Linh Lang cũng không để tâm hắn có tin hay không, dứt khoát đuổi Lục sư huynh về.

Sau đó nàng lấy ra Xích Diễm quả, mở to miệng trực tiếp nuốt vào, linh khí lập tức sung túc quanh quẩn toàn thân, vừa ấm áp lại thoải mái dễ chịu.

Nàng nhanh chóng nhắm hai mắt lại, dựa theo tâm pháp Đại sư huynh đã dạy bắt đầu hấp thu chuyển hóa linh khí của Xích Diễm quả.

Nàng nhớ trong nguyên tác Diệp Dung Nguyệt sau khi lấy được Xích Diễm quả còn cất giữ rất lâu không nỡ ăn, mãi cho đến khi phải đột phá Trúc Cơ lên Kim Đan mới không đừng được phải lấy ra dùng.

Nàng bây giờ chỉ là một con gà Luyện Khí sơ kỳ mới nhập môn, vậy mà đã có thể ăn Xích Diễm quả. Nếu để cho người ngoài biết nàng phung phí của trời như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ tức tới nỗi muốn xách kiếm xiên nàng một nhát.

Nhưng mà những thứ này đều không trọng yếu, quan trọng là ngày mai nàng nhất định phải đi Kiếm Trủng. Trước tiên phải tăng cường thực lực của bản thân, sau khi vào đó nếu có tình huống gì phát sinh cũng có được chút năng lực đối phó.

Khắc khổ chăm chỉ học tập, tập trung cao độ làm việc đối với Diệp Linh Lang mà nói chính là trạng thái quen thuộc nhất, cho nên từ sau khi nàng ăn Xích Diễm quả vẫn luôn không ngừng tu luyện, từ ban ngày đến đêm tối, lại từ đêm tối đến sáng sớm, mãi cho đến thời gian đã hẹn với Đại sư huynh thì nàng mới kết thúc tu luyện.

Nàng mở to mắt.

Lúc thu lại khí tức, nàng đã từ Luyện Khí sơ kỳ đạt tới Luyện Khí trung kỳ, cùng một cấp độ tu vi với Diệp Dung Nguyệt hiện tại.

Diệp Linh Lang tâm tình sảng khoái ngâm nga ca hát, nhảy chân sáo đi đến viện của Đại sư huynh, vừa mới vào cửa thì nghe được tiếng Đại sư huynh đang mắng Lục sư huynh.

“Đệ không nên nói cho muội ấy chuyện liên quan tới bí cảnh, muội ấy còn nhỏ tuổi như vậy, phía trước còn một đoạn đường rất dài phải đi, nếu như muội ấy không chịu được, không kiên trì được đến Kim Đan đã từ bỏ rời khỏi Thanh Huyền Tông, sư phụ sẽ...”

Giọng Bùi Lạc Bạch đột nhiên im bặt, hắn và Ninh Minh Thành cùng quay đầu lại nhìn về phía Diệp Linh Lang đang đứng ở cửa tiểu viện.

“Tiểu sư muội, muội tới rồi!” Ninh Minh Thành nhìn nàng nở nụ cười.

Ô hô, bí mật của Thanh Huyền Tông thì ra lại nhiều như thế.

“Muội vừa tới, Đại sư huynh chúng ta xuất phát luôn bây giờ sao?”

“Ừ, đi thôi.”

“Lục sư huynh cũng đi cùng sao?”

“Ừ, hai chúng ta đều đi cùng muội.”

“A...”

Cái này là không yên tâm nàng à.

Chỉ thấy Ninh Minh Thành lật tay lại, một con tiên diễm điểu nhìn vừa mềm mại vừa ngốc nghếch đáng yêu xuất hiện trước mặt nàng.

“Đây là một con nhị cấp Thất Sắc điểu, tính tình ôn hòa, tốc độ phi hành cũng không nhanh, muội ngồi trên lưng nó đi, nó sẽ chở muội, so với ngự kiếm cùng chúng ta sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Nói xong, Ninh Minh Thành còn đặt thêm một cái đệm ngồi tinh xảo ở trên lưng Thất Sắc điểu, sau đó ra hiệu nàng ngồi lên trên nệm.

Diệp Linh Lang nhìn con Thất Sắc điểu mà trợn tròn hai mắt, đây chính là linh thú được thuần phục đó, vô cùng trân quý!

Tại trong nguyên tác, cho dù là Diệp Dung Nguyệt vận khí bạo tăng, tài nguyên đến tay dễ như ăn cháo thì cũng phải sau Trúc Cơ mới có được con linh thú đầu tiên.

Tại toàn bộ tu tiên giới, Diệp Dung Nguyệt là người đầu tiên mới Trúc Cơ kỳ tu vi đã có linh thú, lúc đó cũng khiến vô số người hâm mộ không thôi, bởi vì đừng nói là Trúc Cơ kỳ, đại bộ phận Kim Đan kỳ cũng không có linh thú riêng, bình thường phải đến Nguyên Anh kỳ thì việc thuần phục linh thú mới trở nên phổ biến.

“Con Thất Sắc điểu này thật là xinh đẹp, sao ngay cả linh thú mà Lục sư huynh cũng có thế!”

“Đây là Ngũ sư huynh tặng, huynh ấy rất am hiểu thuật ngự thú, ai cũng sẽ tặng một con. Con Thất Sắc điểu này quá ôn hòa không có lực công kích, tất cả mọi người không ai muốn nên ta đành phải thu nhận nó. Chờ Ngũ sư huynh của muội về chắc chắn hắn cũng sẽ tặng muội một con, đến lúc đó muội thích con nào cứ tha hồ chọn.”

“Oa! Muội cũng sẽ có một con linh thú sao?”

Diệp Linh Lang suy nghĩ một chút liền thấy cực kì vui vẻ, điểm xuất phát này của nàng sớm đã vượt xa Diệp Dung Nguyệt.

“Đi thôi.”

Diệp Linh Lang hớn hở leo lên lưng Thất Sắc điểu, ôn nhu sờ sờ lông vũ của nó, nó thích thú quay đầu lại nhẹ nhàng dụi dụi vào lòng bàn tay Diệp Linh Lang, thật sự là rất ngoan ngoãn đáng yêu.

Thất Sắc điểu vỗ cánh, Đại sư huynh cùng Lục sư huynh thì bay thẳng lên trời.

Nàng đã biết tu vi Nguyên Anh kỳ không cần ngự kiếm cũng có thể bay, nhưng Lục sư huynh mới chỉ là Kim Đan lại có thể tự bay lên được chứng tỏ thực lực thật sự là rất mạnh.

Sau khi ba người bọn họ bay qua vài đỉnh núi, bay xuống một cái hạp cốc rất sâu, càng bay xuống nhiệt độ càng thấp, hàn khí lạnh tới thấu xương cứ không ngừng đánh tới.

Cũng may tối hôm qua nàng đã tu luyện một đêm, bây giờ đã có thể vận chuyển thể nội linh lực chống cự lại hàn khí. Nhưng khi nàng đang muốn thể hiện bản lĩnh thì Đại sư huynh đã quay đầu sang ném một cái vòng bảo hộ ở trên người nàng, tiện tay bảo vệ luôn cả người lẫn chim.

Mặc dù nàng có thể tự mình chống cự nhưng mà thế này cũng rất tốt.

Tiếp tục bay xuống một lúc lâu nữa ba người cuối cùng cũng hạ cánh.

Vừa rơi xuống đất, Diệp Linh Lang liền thấy trên mặt đất tràn ngập từng tầng từng tầng hắc khí, tản ra khí tức nguy hiểm, dường như không chào đón người ngoại lai đặt chân.

Chỉ thấy Đại sư huynh dẫn đầu, hắn dùng linh lực vẽ lên một ký hiệu đặc biệt phức tạp, sau đó đưa ký hiệu vào trong tấm bia đá.

Diệp Linh Lang học lại động tác của Đại sư huynh, trong lòng bàn tay cũng lén lút vẽ một cái, yên lặng âm thầm ghi nhớ.

Rất nhanh phía trước xuất hiện một vết nứt sáng lóe lên, phía sau vết nứt là một mảnh đen kịt, giống như là một con quái thú đang há rộng miệng chờ người ta tiến vào.

Đại sư huynh không hề có ý cho nàng ra khỏi vòng bảo hộ, mà chỉ lấy một sợi dây thừng trói vào cổ Thất Sắc điểu, hắn cứ như vậy dắt Thất Sắc điểu đi bộ cõng nàng vào trong bí cảnh.

Diệp Linh Lang cảm thấy mình giống như là một đứa nhỏ vừa ra đời hài, được che chở toàn diện, trông nom cẩn thận thế này nàng có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới là lạ.

Đi vào sâu bên trong bí cảnh, trong nháy Đại sư huynh cùng Lục sư huynh tăng tốc, nhảy vọt qua rất nhiều khu vực trực tiếp đi thẳng đến vị trí Kiếm Trủng.

Xung quanh Kiếm Trủng đều là các bức tường đổ nát, phía trên giống như còn loang lổ vết máu, dưới đất còn tà linh màu xám cùng xương trắng, nơi này thoáng nhìn đã thấy toàn hàn khí âm u, mười phần đáng sợ.

Nàng nhớ rõ trong nguyên tác có miêu tả qua Kiếm Trủng của Thất Tinh Tông, nơi đó là một tòa tháp do các trưởng bối của Thất Tinh Tông xây dựng. Bọn họ lưu giữ ở đó tất cả bội kiếm của những đệ tử Thất Tinh Tông đã qua đời - tạo nên Kiếm Trủng, người hữu duyên có thể đến đó lấy kiếm, xem như là tài nguyên mà tiền bối để lại cho hậu bối.

Còn Kiếm Trủng trong bí cảnh của Thanh Huyền Tông lại giống như một chiến trường còn sót lại từ thời kỳ Thượng Cổ, tất cả kiếm phía dưới cũng là của những vong hồn đã ngã xuống trong chiến loạn.

Nàng không biết ở đây lúc trước xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ nhìn thôi cũng đủ để đáy lòng người ta không tự chủ được mà thấy cực kì rung động cùng sợ hãi, giống như là cảm nhận được nỗi đau buồn, lo sợ và hung ác của những linh hồn đã bị phong ấn ở đây vạn năm qua.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)