Diệp Linh Lang ngoan ngoãn gật đầu.
“Muội biết rồi, cảm ơn Đại sư huynh.”
Nàng còn nhỏ tuổi, giọng vẫn còn vương chút trẻ con, nghe nàng nói chuyện Bùi Lạc Bạch theo bản năng hạ giọng xuống đồng thời nói chậm lại một chút, chỉ sợ dọa đến tiểu sư muội nhà mình.
“Muội còn nhỏ, việc tu luyện đối với muội mà nói có lẽ rất khô khan buồn chán. Thế này đi, nếu hôm nay muội có thế học thuộc tâm pháp nhập môn, Đại sư huynh sẽ cho muội thêm 100 linh quả, nếu là học xong trong ba ngày thì sẽ được 50 linh quả, vậy có được không?”
Đại sư huynh đang dùng giọng điệu dỗ trẻ con để dụ nàng học bài, thật sự là rất ôn nhu kiên nhẫn.
Đừng nói trong nguyên tác nguyên chủ chưa từng có đãi ngộ này, ngay cả bản thân Diệp Linh Lang từ hiện đại xuyên đến cũng chưa từng có được đãi ngộ như vậy.
Ở hiện đại, nàng từ nhỏ đã là thiên tài học bá, môn học nào cũng đứng nhất, cho nên cha mẹ đối với nàng cũng có yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt, kiểm tra max điểm là chuyện đương nhiên, chỉ cần thiếu một chút thôi cũng là tính là sự sỉ nhục của nền giáo dục hiện đại, tuyệt đối sẽ không có chuyện ai đó dỗ dành nàng học bài.
Dưới áp lực cao như vậy, nàng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, trở thành giáo sư nghiên cứu khoa học trẻ nhất quốc gia, cả đời đều cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học, vì thế cho nên cuốn sách này thật ra nàng vẫn chưa xem xong.
Đúng vậy, nàng chỉ mới đọc được một nửa, chỉ biết là hơn phân nửa người của Thanh Huyền Tông đều sẽ chết trên tay Diệp Dung Nguyệt, sau đó có phải toàn quân bị diệt hay không nàng còn không rõ, nên là thật ra nàng vẫn luôn có chút hoảng sợ.
Thấy Diệp Linh Lang đang ngẩn người không có trả lời, Bùi Lạc Bạch suy nghĩ một chút rồi trực tiếp lấy ra một linh quả đưa cho nàng.
“Vậy trước khi học thì ta thưởng cho muội một linh quả trước đi, ăn no mới có sức học.”
Diệp Linh Lang nhìn viên linh quả kia không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đây là phương thức giáo dục thần tiên gì thế? Còn chưa bắt đầu học mà đã nhận được ban thưởng luôn rồi? Nếu gặp phải người lười biếng thì bây giờ chắc đã không thèm học nữa.
Nhưng Diệp Linh Lang tin chắc rằng nếu nàng thật sự lựa chọn lười biếng, Đại sư huynh nhà nàng cũng sẽ không chút do dự đưa cho nàng 100 viên linh quả như đã hứa.
Hắn căn bản chưa từng nghĩ phải dạy nàng thật tốt mà có vẻ chỉ muốn nàng học cho có là được.
Diệp Linh Lang đẩy viên linh quả ra, trên khuôn mặt nhỏ bé hiện ra một biểu cảm chững chạc đàng hoàng, mở miệng cất giọng trẻ con của nàng nói:
“Đại sư huynh, theo như ước định muội phải học thuộc mới có linh quả, huynh không thể cho trước như vậy đâu.”
Bùi Lạc Bạch nhìn nàng nghiêm túc thế thì nhịn không được cười khẽ một tiếng.
“Đúng, tiểu sư muội nói đúng, Đại sư huynh về sau nhất định sẽ tuân thủ ước định, vậy bây giờ chúng ta liền bắt đầu học đi.”
Diệp Linh Lang bị nụ cười của Đại sư huynh làm cho choáng váng, bình thường hắn không thích cười, nhưng khi cười lên thật sự rất đẹp!
Bùi Lạc Bạch dắt tay Diệp Linh Lang cùng ngồi xuống, tiếp đó lật hai bàn tay nhỏ của nàng lên, bàn tay của hắn ngưng tụ một đạo linh lực trông như một tấm lưới rót vào trong lòng bàn tay Diệp Linh Lang.
“Ta bây giờ niệm tâm pháp cho muội, muội thử vừa nghe vừa nhìn vào nội dung tâm pháp cảm thụ một chút, xem nên dùng tâm pháp vận chuyển linh lực như thế nào.”
“Được.”
Bùi Lạc Bạch dùng một tốc độ chậm chạp và cẩn thận đọc cho nàng nghe tâm pháp một lần, sau khi đọc xong hắn thu hồi linh lực.
“Ta giải thích xong rồi, muội đã nhớ kĩ chưa?”
“Đã nhớ kĩ.”
“Được, bây giờ ta niệm một câu muội cùng đọc lại một câu, chúng ta cùng niệm mấy lần, tranh thủ học thuộc.”
“Đại sư huynh, muội đã nhớ hết rồi.”
Bùi Lạc Bạch sững sờ, hắn muốn hỏi nàng đã nhớ những lời hắn giảng hay chưa, nhưng hình như nàng nói không phải ý như vậy?
Dưới biểu cảm nghi hoặc của Đại sư huynh, Diệp Linh Lang mở miệng đọc lại tâm pháp không sai một chữ.
Chỉ có mỗi một đoạn ngắn như thế, ai mà không phải là một thiên tài chứ.
Sau khi nghe nàng đọc xong, Bùi Lạc Bạch ngơ ngẩn cả người.
Hắn cũng coi như là một thiên tài trong tu tiên giới, nhưng năm đó khi học tâm pháp nhập môn cũng phải mất vài lần mới nhớ. Còn tiểu sư muội không phải là người xếp hạng cuối trong đại hội hay sao?!
“Sư huynh, muội đã có thể thuộc lòng hết rồi, không tin huynh nghe xem.”
Diệp Linh Lang đọc ngược từ dưới lên, nhưng mới đọc được câu đầu tiên đã làm Bùi Lạc Bạch sợ tới mức phải lập tức đưa tay lên che kín miệng nàng.
“Tiểu sư muội, tâm pháp ngàn vạn lần không thể đọc ngược được!”
Đúng nhỉ, văn chương công thức gì đó có thể tùy tiện đọc ngược nghe chơi cũng không sao cả, nhưng nội công tâm pháp mà đọc ngược luyện ngược thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Thấy Diệp Linh Lang giống như đang đùa, Bùi Lạc Bạch vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Đại sư huynh, hiện tại huynh có thể thưởng cho muội như đã hứa rồi!”
Bùi Lạc Bạch dứt khoát đưa 100 linh quả cho Diệp Linh Lang, tiểu sư muội này của hắn vừa khả ái lại thông minh, xứng đáng được khen thưởng thật tốt.
“Nếu muội đã học thuộc rồi thì chúng ta có thể bắt đầu bước tiếp theo, muội hãy thử dựa vào tâm pháp vận chuyển linh lực, ngay từ đầu không làm được cũng không sao, chúng ta có thể làm thêm vài lần nữa.”
Diệp Linh Lang gật đầu, xòe ra bàn tay nhỏ, dựa theo tâm pháp thử điều khiển linh lực giống như Bùi Lạc Bạch mới chỉ dẫn. Linh lực giống như những sợi tơ đan xen tụ hợp lại một điểm, hiệu quả giống y hệt như Đại sư huynh đã làm.
Biểu tình trên mặt Bùi Lạc Bạch một lần nữa dần dần ngưng đọng, cuối cùng lại trở thành ngây ra.
Đây là năng lực lĩnh ngộ của người xếp hạng bét trong đại hội thu đồ sao?!
“Đại sư huynh, là như thế này đúng không?”
“Đúng vậy.”
Bùi Lạc Bạch vừa dứt lời, chỉ thấy Diệp Linh Lang khẽ cười xoay hai bàn tay nhỏ, tiếp theo hai lòng bàn tay đều toát ra linh lực, sau đó còn đem hai tay chập lại một chỗ, tạo ra một chút linh lực có hình dạng khác.
Chỉ trong một lúc, nàng giống như đang chơi đùa, thử qua rất nhiều động tác biến hóa khác nhau với linh lực trong tay, nhanh nhẹn thành thạo giống như đã sớm thông suốt nguyên lý từ lâu.
Nhìn Diệp Linh Lang chơi vui đến nỗi quên cả trời đất, Bùi Lạc Bạch lại rơi vào trầm tư.
Trước đó hắn đã chuẩn bị sẵn linh quả để dỗ nàng học tập, vốn đã xác định phải mất vài ngày tiểu sư muội mới có thể học xong tâm pháp nhập môn. Nhưng giờ thì...
Trong phút chốc, hắn thậm chí còn hoài nghi có phải chính mình thật ra rất tầm thường hay không.
Hắn chưa đầy ba mươi tuổi đã đạt Nguyên Anh kỳ, thiên tài dạng này trong toàn bộ tu tiên giới đếm đi đếm lại cũng tuyệt đối không quá mười người, nhưng mà kiểu kiêu ngạo như tiểu sư muội này của hắn thì đúng là khiến cho Bùi Lạc Bạch lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là “thiên phú nghiền ép“.
Tiểu sư muội mặc dù linh căn không tốt, nhưng đầu óc thật sự rất thông minh, ngộ tính cao đến đáng sợ.
“Đại sư huynh.”
Tiếng gọi nho nhỏ cắt ngang suy nghĩ của Bùi Lạc Bạch, mang hắn trở về hiện thực.
“Tiếp theo chúng ta sẽ học cái gì?”
Tiến độ nhanh như vậy là chuyện Bùi Lạc Bạch không ngờ tới, trong phúc chốc hắn lại trầm tư suy nghĩ.
“Dựa theo tiến độ, kế tiếp hẳn là nên dạy muội kiếm pháp, khả năng điều khiển linh lực kết hợp với kiếm pháp chính là năng lực chiến đấu cơ bản của một người tu luyện.”
“Vậy được, chúng ta bây giờ đi học kiếm pháp.”
“Nhưng mà ta còn chưa chuẩn bị xong linh kiếm thích hợp cho muội.”
Bùi Lạc Bạch rất bất đắc dĩ, việc này thật sự không thể trách hắn.
“Vậy muội dùng tạm kiếm gỗ trước cũng được mà.”
Chỉ cần tăng nhanh tiến độ tu luyện nhập môn, tiếp theo nàng sẽ có thể tu luyện cùng đại sư huynh mỗi ngày.
“Không được, tiểu sư muội của ta phải dùng một thanh kiếm tốt, như vậy mới có thể tạo nên cơ sở tu luyện vững chắc nhất.”
Lời này Diệp Linh Lang chỉ cần nghe qua đã thấy vô cùng hứng thú.
“Vậy muội nghe theo đại sư huynh.”
“Nếu thế hôm nay muội trở về trước đi, luyện tập lại tâm pháp cho kỹ hơn, ngày mai ta sẽ mang muội đến Kiếm Trủng để chọn một thanh kiếm tốt. Nhưng bên trong Kiếm Trủng rất nguy hiểm, muội nhất định phải nghe lời ta, không thể có chút sai sót nào.”
“Được!”
Diệp Linh Lang vừa trả lời vừa cười tươi như hoa, mi mắt cong cong, gương mặt khả ái bụ bẫm vô cùng xinh xắn.
Khi đó nàng còn chưa biết Kiếm Trủng của Thanh Huyền Tông là một nơi thế nào, chỉ ngây thơ cho rằng nó cũng giống như Kiếm Trủng ở Thất Tinh Tông, chính là một tòa bảo tháp.