Trong lúc Diệp Linh Lang đang ho khan thì cảm nhận được có ai đó ngồi xuống bên cạnh mình, nàng vuốt vuốt ngực rồi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế.
Người này mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn lãng, ngũ quan góc cạnh sắc nét, dung mạo khá đẹp, mang vẻ mạnh mẽ nam tính nhưng hình như tuổi cũng còn rất trẻ, cùng lắm chỉ lớn hơn nàng một vài tuổi mà thôi.
“Vừa nghe nói sư phụ mang theo một tiểu sư muội trở về, ta liền lập tức chạy tới đây. Chậc, không nghĩ tới đúng thật là tiểu sư muội, tiểu sư muội nhỏ xíu như cọng giá đỗ vậy.”
Diệp Linh Lang rất muốn mắng người, tuy rằng thân thể này đúng là còn nhỏ, nhưng mà bị gọi là “cọng giá đỗ” thì nàng vô cũng không thích.
“Muội còn tưởng rằng ở đây các sư huynh đều sẽ giống như Đại sư huynh, thân hình cao lớn, tư thái lẫm liệt, thẳng tắp như trúc như tùng, không ngờ cũng có người trông giống như quả bí đao.”
Nghe được lời này, Ninh Minh Thành tức tới nỗi suýt nữa đã nhảy cẫng lên, nhưng hắn vẫn muốn giữ hình tượng trước mặt tiểu sư muội nên cuối cùng chỉ có thể âm dương quái khí đáp lời: “Tiểu sư muội thật là nhanh mồm nhanh miệng! Không hổ là người đã ăn qua linh quả, sức chiến đấu đúng là không tầm thường.”
Nàng bĩu môi: “Biết không tầm thường mà huynh vẫn còn muốn trêu chọc muội?”
Ninh Minh Thành không khỏi bật cười, tiểu sư muội tuy rằng đúng là nhỏ như cọng giá nhưng lại rất xinh xắn đáng yêu, vì rất đáng yêu nên người ta không thể nào ghét được. Vì thế hắn cũng lục lọi nhẫn trữ vật một hồi rồi lấy ra một hạt châu, đặt ở trong lòng bàn tay chìa ra cho tiểu sư muội.
“Ta tới để tặng quà gặp mặt, ta là Lục sư huynh, gọi một tiếng “Lục sư huynh” đi, ta sẽ cho muội hạt châu này.”
Diệp Linh Lang nhìn hắn một cái, lập tức cười ngọt ngào gọi một tiếng “Lục sư huynh“.
Dù sao cũng không mất miếng thịt nào, miệng càng ngọt thì sẽ càng dễ nhận được nhiều quà. Nàng còn nhỏ mà, hay làm nũng một chút cũng là chuyện bình thường.
Ninh Minh Thành nghe một tiếng kêu nũng nịu như thế thì đã rất mềm lòng. Dù sao cũng là tiểu sư muội nhà mình, làm sư huynh thì cũng nên chiều chuộng, nghĩ vậy hắn liền hào phóng đem hạt châu đưa cho Diệp Linh Lang.
Diệp Linh Lang nhìn hạt châu, đặt ở trong lòng bàn tay cẩn thận nghiên cứu một hồi nhưng vẫn không thể nghĩ ra đây là cái gì.
“Đây là giao châu, muội chỉ cần rót linh lực vào trong là có thể làm trời mưa. Tuy rằng vẫn kém hơn lễ vật của Đại sư huynh một chút, nhưng cái này rất thú vị, muội thử mà xem, chơi rất vui.”
Diệp Linh Lang nghe vậy liền thử rót linh lực vào giao châu, rất nhanh ở bên ngoài thật sự đã nghe ào một tiếng như nước đổ xuống.
Cả hai huynh muội ngây người nhìn nhau.
Diệp Linh Lang: “???”
Đây mà cũng gọi là mưa sao? Đây không phải giống như ai đang đổ đi chậu nước rửa mặt à?
Ninh Minh Thành: “…”
Nghe đồn tiểu sư muội lần này là người xếp thứ hạng cuối cùng ở đại hội, quả thật đúng như lời.
“Lục sư huynh, hạt châu này…”
“Hạt châu này chính là như vậy, là một cái đồ chơi để chọc cho muội vui thôi.”
Diệp Linh Lang gật đầu, không chút nghi ngờ nào tin lời hắn.
“Lục sư huynh, bình thường sư phụ sẽ không dạy chúng ta tu luyện sao?”
“Không có, người chưa bao giờ quản chuyện của chúng ta.”
“Vậy người mỗi ngày đều làm gì thế?”
“Ai mà biết được, người chỉ đem chúng ta tới ném ở chỗ này, rồi về ở một đỉnh núi khác, mỗi lần đi qua thì đều thấy người đang luyện chữ hoặc uống trà, ngày ngày thàng tháng nhàn nhã còn hơn cả lão nông ở quê nữa.”
“Nhưng mà nếu mọi người không tu luyện, lỡ như ra ngoài gặp phải đối thủ mạnh thì môn phái của chúng ta phải làm sao bây giờ? Sư tôn có thể một mình đến đánh lui hết kẻ địch không?”
Đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng của tông môn, Diệp Linh Lang rất muốn hỏi cho rõ ràng.
“Sư tôn?” Ninh Minh Thành bật cười: “Muội trông cậy vào người còn không bằng trông cậy vào Đại sư huynh, để một sư tôn Kim Đan đi ra ngoài nghênh chiến, nếu người không sợ mất mặt thì ta cũng sẽ thấy mất mặt thay.”
“Hơ?”
Diệp Linh Lang nghe vậy thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói như vậy thì Đại sư huynh có vẻ là rất lợi hại!
Nàng thả lỏng hơn, cầm lên linh quả tiếp tục gặm, lại hỏi: “Vậy tu vi của đại sư huynh là gì?”
“Nguyên Anh kỳ.”
“Khụ khụ khụ…” Diệp Linh Lang lại một lần nữa bị sặc.
“Muội cẩn thận một chút, ăn một cái linh quả mà có thể bị sặc đến hai lần, trước giờ muội chỉ toàn uống sữa mà lớn đúng không?”
Cũng không thể trách nàng được, ai có thể nghĩ chưởng môn của Thanh Huyền Tông - Hoa Tu Viễn mới chỉ là Kim Đan kỳ, mà Đại sư huynh của bọn họ đã đạt tới Nguyên Anh kỳ rồi!
Nguyên Anh kỳ là tồn tại thế nào?
Ở hạ tu tiên giới của bọn họ, tu vi cao nhất chính là Nguyên Anh kỳ, nếu Nguyên Anh kỳ đột phá đến Hóa Thần kỳ thì sẽ có thể đi đến thượng tu tiên giới để tiếp tục tu luyện. Các chưởng môn và trưởng lão của các đại môn phái hiện giờ đa phần cũng là Nguyên Anh kỳ.
Nói cách khác, ở hạ tu tiên giới, Kim Đan kỳ còn có thể chạy đầy đường, ngoại trừ một số cực kì nhỏ Hóa Thần chưa chịu lên thượng giới ra thì Nguyên Anh kỳ chính là cấp bậc đại lão.
Trong nguyên tác, lúc Diệp Dung Nguyệt đánh bại Đại sư huynh, Đại sư huynh chính là Nguyên Anh kỳ, Diệp Dung Nguyệt mới chỉ có Kim Đan, nhưng nàng ta có hào quang nữ chính - thiếu nữ thiên tài, nữ chính thì chắc chắn sẽ có tình tiết vượt cấp chiến đấu đánh bại vai ác, khiến cho người khác phải ồ lên cảm thán lau mắt mà nhìn.
Hiện giờ Diệp Dung Nguyệt vẫn là một Luyện Khí kỳ nhỏ yếu, nhưng từ Luyện Khí đến Kim Đan nàng ta cũng chỉ tốn thời gian ba năm. Từ lúc nhập môn tu luyện đến khi đánh bại Đại sư huynh chỉ cần ba năm, có thể thấy được Diệp Dung Nguyệt đã được tác giả “buff” đến như nào.
Thử nghĩ theo một góc độ khác, Đại sư huynh hiện giờ đã là Nguyên Anh kỳ, nếu như trong ba năm này chăm chỉ tu luyện đột phá đến Hóa Thần kỳ thì sao, xem Diệp Dung Nguyệt kia lấy cái gì ra để mà đánh được nữa?
Tưởng tượng như vậy, Diệp Linh Lang bỗng thấy bình tâm hơn, một Diệp Dung Nguyệt nhỏ nhoi cũng dám động đến Đại sư huynh của nàng. Hừ.
Nàng ta thiên tư xuất chúng thì sao? Còn không phải vẫn cần cắm đầu cực khổ tu luyện hay sao? Còn nàng thiên phú thấp tu không được thì sao? Không sao, Đại sư huynh của nàng có thể tu luyện!
“Đại sư huynh thật lợi hại!”
“Đại sư huynh đúng là rất mạnh, lại còn rất chăm chỉ nữa.”
Diệp Linh Lang nghe xong thì thấy vui sướng tràn trề, vậy thì đúng rồi, càng không thành vấn đề! Sáng mai nàng sẽ đi giục Đại sư huynh tu luyện, phải giục huynh ấy mau chạy KPI!
Vì giữ vững Thanh Huyền Tông, vì bảo hộ Đại sư huynh, Diệp Linh Lang đã nói là làm, đã làm là làm ngay.
Hôm sau, vừa mới sáng sớm nàng đã xuất hiện ở sân trước tiểu viện của Bùi Lạc Bạch.
Bùi Lạc Bạch vẻ mặt kinh ngạc nhìn tiểu sư muội mới tới, nàng không phải là người xếp hạng thấp nhất ở đại hội thu đồ sao? Sao lại còn chăm chỉ hơn cả hạng nhất vậy?
“Muội thật sự muốn bắt đầu tu luyện?”
Diệp Linh Lang dùng sức gật đầu, hai bím tóc nhỏ trên đầu cũng đung đưa theo, bộ dáng vừa đáng yêu lại ham học khiến người ta không nỡ từ chối.
“Được, vậy muội đưa tay ra, ta sẽ kiểm tra linh căn cho muội.”
Diệp Linh Lang xòe ra bàn tay nhỏ, chỉ thấy Bùi Lạc Bạch đưa tay phủ lên lòng bàn tay nàng, chậm rãi rót vào một tia linh lực.
Linh căn của thân thể này trong nguyên tác có nhắc tới, là Mộc - Thủy - Hỏa tam linh căn.
Linh căn không thuần vốn đã rất khó tu luyện, mà trong ba linh căn này còn có hai cái tương khắc, có nghĩa là hai linh căn này coi như vô dụng.
Linh căn vừa hỗn tạp lại vô dụng, nói cách khác thì chính là loại tư chất kém cỏi nhất.
Không giống như nàng, Diệp Dung Nguyệt là Hỏa hệ đơn linh căn, sức chiến đấu rất mạnh, linh căn đã thuần túy hơn thiên phú còn vượt trội, tốc độ tu luyện vô cùng nhanh chóng.
Về sau, linh căn của nàng ta còn biến dị, tốc độ tu luyện tăng vọt. Thậm chí sau đó còn gặp được kỳ ngộ, thành công thu phục Phượng Hoàng Thần Hỏa, sức manh huyết mạch cũng theo đó mà tăng lên.
Nàng lo lắng nhìn Đại sư huynh, sợ Đại sư huynh phát hiện ra nàng tư chất kém quá sẽ không muốn dạy nữa.
Thực ra nàng tu luyện hay không cũng không quan trọng, dù sao nàng cũng có thể cứ ở đây làm cá mặn đến già, nhưng Đại sư huynh thì cần phải đột phá đến Hóa Thần!
Nàng thấp thỏm bất an, đang nghĩ lát nữa nên dùng lý do gì để lừa dối cho qua chuyện, lúc này Bùi Lạc Bạch đột nhiên thu hồi linh lực, mở miệng nói: “Muội là Mộc - Thủy - Hỏa tam linh căn, linh căn tuy rằng tạp một chút, tu luyện sẽ khó khăn hơn, nhưng cũng có nghĩa là sau này muội sẽ có khả năng dùng nhiều pháp thuật hơn người khác, chỉ cần muội chịu cố gắng thì kết quả nhất định sẽ không kém.”
Diệp Linh Lang ngạc nhiên, đây là… Đại sư huynh đang muốn an ủi nàng sao?
Trước đây tất cả mọi người vẫn luôn cảm thấy nguyên chủ là phế vật, không nên lãng phí tài nguyên công sức cho nàng, ngay cả cha mẹ nàng cũng nghĩ như vậy, đây là việc nguyên chủ đã quá quen thuộc.
Nhưng Đại sư huynh mà nàng mới quen biết một ngày lại nói rằng nàng có thể dùng nhiều loại pháp thuật hơn người khác, nói rằng chỉ cần nàng nỗ lực thì sẽ không thua kém ai, Đại sư huynh thật sự là một người rất ôn nhu tinh tế.
“Tiểu sư muội, ta sẽ dạy muội tâm pháp cơ bản, ban đầu sẽ hơi khó, nếu muội không thể học trong một lần cũng không sao, chúng ta học thêm vài lần là được.”