Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 4: Sống là người của Thanh Huyền Tông, chết cũng là ma của Thanh Huyền Tông

Chương Trước Chương Tiếp

Bùi Lạc Bạch đang định về phòng thì thấy tiểu sư muội vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ, lúc này hắn mới quay lại.

“Tiểu sư muội, muội còn có vấn đề gì sao?”

Nói như thế nào nhỉ, Diệp Linh Lang cảm thấy vấn đề rất lớn, chỗ nào cũng có vấn đề, toàn bộ Thanh Huyền Tông đâu đâu cũng thấy bất ổn, nhưng bảo nàng phải nói ra thì lại không biết nên nói thế nào.

Nếu đã thế này rồi, hay là nàng cứ ở Thanh Huyền Tông lười biếng ăn no chờ chết có vẻ cũng không tệ.

Ít nhất sẽ không có ai quản nàng, cũng không có Diệp Dung Nguyệt suốt ngày ở trước mặt làm nàng phải chói mù con mắt.

Nhìn nàng cứ đứng im cả nửa ngày không nói gì, Bùi Lạc Bạch còn nghĩ rằng nàng sợ người lạ.

Cũng đúng thôi, nhìn nàng mới chỉ chừng hơn mười tuổi, vẫn còn là một đứa con nít. Lần đầu tiên phải rời nhà đến tu tập ở tông môn thì sợ hãi cũng là điều bình thường.

Vì thế, hắn lục lọi từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một chiếc nhẫn khá xinh đẹp đưa cho nàng.

“Đây là quà gặp mặt Đại sư huynh tặng cho muội: nhẫn tu di có thể lưu trữ vạn vật. Về sau muội muốn mang theo thứ gì đều sẽ rất thuận tiện.”

Nhìn Bùi Lạc Bạch đưa nhẫn cho mình, nội tâm Diệp Linh Lang cực kì cảm động, vẻ mặt nàng lại càng thêm ngây ngốc.

Nhẫn tu di!

Ở tu tiên giới có rất nhiều loại pháp bảo để lưu trữ đồ vật, trong đó giá trị thấp nhất là túi trữ vật, có thể thấy ở khắp mọi nơi, giá cả lại rẻ ai cũng có thể mua được, vì vậy phụ mẫu Diệp gia mới có thể chuẩn bị một cái cho Diệp Dung Nguyệt.

Giá trị cao hơn là nhẫn không gian. Nhẫn không gian tuy không hiếm nhưng giá cũng không rẻ, chỉ có đệ tử các môn phái lớn hay con cháu thế gia tu tiên mới được trang bị một cái, tán tu bình thường chắc chắn không thể mua nổi.

Trong nguyên tác, sư tôn của Diệp Dung Nguyệt vào ngày đầu tiên nhập môn đã tặng nàng ta một chiếc nhẫn không gian, khiến cho không ít đệ tử Thất Tinh Tông phải đỏ mắt ghen tị.

Thất Tinh Tông tuy rằng nổi tiếng giàu có tài nguyên phong phú nhưng số lượng đệ tử quá nhiều, muốn có được một cái nhẫn không gian cũng cần nỗ lực ít nhất một năm tích lũy điểm số mới có thể đổi được.

Mà pháp bảo lưu trữ cao cấp nhất chính là nhẫn tu di. Thứ này ở tu tiên giới thường ít nhất cũng phải là trưởng lão hoặc chưởng môn của các tông môn lớn mới có thể có được một cái, vì nó chẳng những đắt đỏ còn vô cùng quý hiếm, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, là thứ pháp bảo xa xỉ mà bao nhiêu người cả đời có khi cũng không sờ được một lần.

Nhưng giờ Đại sư huynh của nàng vừa gặp mặt đã tặng một cái nhẫn tu di, đãi ngộ này đã vượt xa nữ chính cả mấy con phố.

Cái này là thật sự nghiêm túc sao?

Thanh Huyền Tông chúng ta thì ra lại giàu có như vậy?

Nhìn thấy Diệp Linh Lang vẫn tiếp tục ngẩn người đứng đó, Bùi Lạc Bạch hơi nhăn mày, quà gặp mặt cũng đã tặng rồi, sao muội ấy vẫn còn ngơ ra như thế?

Lúc này hắn mới để ý tới quần áo của tiểu sư muội, chất liệu rất tốt, tay nghề thủ công cũng rất tinh tế, đoán chừng nàng là tiểu thư thiên kim xuất thân từ gia tộc lớn, chắc hẳn ngày thường đều sống rất sung túc.

Đã hiểu!

Thì ra là bởi vì lễ gặp mặt quá bình thường cho nên nàng không xem trọng.

Nghĩ như vậy, hắn lấy ra một túi linh quả từ trong nhẫn trữ vật nhét vào tay của Diệp Linh Lang. Linh quả tươi rói tràn đầy linh khí, hương thơm ngọt ngào đánh thức khứu giác của nàng.

“Ta biết muội còn nhỏ đã phải rời nhà đến Thanh Huyền Tông sẽ không quen lắm, nếu khi nào nhớ nhà tâm tình không tốt muội có thể ăn chút linh quả, linh khí sung túc cũng có thể khiến tâm trạng người ta tốt lên. Trong túi này có 500 linh quả, muội cứ coi như là đồ ăn vặt đi, ăn hết thì đến tìm ta, ta lại đi lấy cho muội.”

Mới lấy lại tinh thần từ kinh ngạc do nhẫn tu di mang lại, Diệp Linh Lang lại bị chấn động thêm lần nữa.

500 linh quả!

Làm! Đồ! Ăn! Vặt!

Lời này mà để đệ tử bình thường nghe được, dù có là vai chính thiếu nữ thiên tài Diệp Dung Nguyệt thì chắc chắn cũng sẽ phải kích động tới phát điên!

Phụ mẫu Diệp gia đã phải tiêu tốn một nửa gia tài mới mua được 10 linh quả cho Diệp Dung Nguyệt, còn Đại sư huynh vừa gặp mặt đã lấy ra 500 quả cho nàng làm đồ ăn vặt!

Là lấy linh quả làm đồ ăn vặt đấy!

Hai tay Diệp Linh Lang đang ôm túi linh quả bất giác hơi run rẩy.

Loại đãi ngộ xa xỉ này là nàng xứng đáng có được sao? Thật sự không phải nàng đang nằm mơ chứ?

Bùi Lạc Bạch nhìn thấy tiểu sư muội vẫn không có phản ứng gì, hắn thở dài một tiếng, tâm tư của nữ hài tử cũng thật là khó đoán.

Haiza.

Hắn lại lấy ra một túi khác từ trong nhẫn trữ vật rồi dúi vào lòng Diệp Linh Lang.

Diệp Linh Lang cảm giác được trước ngực đột nhiên nặng trĩu khiến nàng suýt chút nữa không đứng vững.

“Thứ lỗi cho Đại sư huynh, đối với việc tặng lễ ta thực sự không biết nhiều lắm. Đây là một vạn linh thạch, muội cầm lấy thích cái gì thì mua cái đó đi.”

Diệp Linh Lang lại lần nữa bị một đống tài sản làm cho sốc ngang.

Lúc Diệp Dung Nguyệt đến tông môn cũng chỉ mới được chuẩn bị 100 linh thạch thôi mà!

Nhưng lần này nàng đã nhanh chóng phản ứng lại, sợ rằng nếu còn tiếp tục im lặng thì Đại sư huynh sẽ lôi hết của cải ra tặng cho nàng mất.

“Xin lỗi Đại sư huynh, muội chỉ là đang kinh ngạc quá thôi, lễ gặp mặt này quý trọng quá rồi, muội không thể mặt dày mà nhận hết được.”

“Không sao, ta chỉ sợ muội không thích.”

“Thích chứ, muội rất thích, quà Đại sư huynh tặng tất nhiên muội đều thích, vừa rồi chỉ là quá bất ngờ nên không kịp phản ứng mà thôi.”

“Muội thích là được rồi. Thôi muội trở về nghỉ ngơi đi.”

“Cám ơn Đại sư huynh, vậy khi nào muội có thể bắt đầu tu luyện?”

“Khi nào muội muốn tu luyện thì đến viện của ta, ta sẽ dạy cho muội.”

Diệp Linh Lang tay xách nách mang một đống lớn lễ vật định hướng về tiểu viện, nàng cảm thấy sắp sửa bị Đại sư huynh làm cho cảm động tới ngất đi rồi.

Có lẽ đây chính là định mệnh!

Trời cao cho nàng một sư tôn không đáng tin cậy, nhưng cũng cho nàng một Đại sư huynh đã ôn nhu lại còn giàu có hào phóng.

“Thật sự cảm ơn Đại sư huynh, vậy muội về trước đây.”

“Được, muội về đi.”

Diệp Linh Lang nhanh chóng đi về tiểu viện. Căn viện nhỏ sạch sẽ ngăn nắp, bên trong bày trí cây xanh đẹp mắt, đồ đạc được sắp xếp cũng rất chỉn chu.

Khi nàng vừa đi đến cửa liền có người hầu bước ra, nhanh nhẹn đón lấy đồ trên tay giúp nàng mang vào, quả thực so với người hầu ở nhà còn săn sóc chu đáo hơn rất nhiều.

Diệp Linh Lang vào phòng, vô cùng thích thú nghịch nghịch chiếc nhẫn tu di. Nàng đem tất cả đồ vật bỏ vào bên trong, sau đó lại lấy ra một linh quả chậm rãi nhấm nháp.

A, thì ra cảm giác miệng đầy linh khí là như vậy, quả thực rất tuyệt vời!

Nàng nhớ rõ trong nguyên tác Diệp Dung Nguyệt lần đầu tiên ăn linh quả hình như cũng phải là một tháng nữa? Lúc đó là khảo hạch hàng tháng, nàng ta vì muốn tăng tu vi nên đã cắn răng một lần lấy ra ba bốn quả, ăn xong còn đau lòng vì tiếc một hồi lâu.

Nếu để nàng ta biết mình có thể lấy linh quả làm đồ ăn vặt, vị tỷ tỷ kia của nàng không biết có tức chết không?

Tưởng tượng như vậy Diệp Linh Lang lại càng vui vẻ.

Trong trí nhớ của cơ thể này, suốt mười năm qua, tất cả những thứ tốt trong nhà đều dành cho Diệp Dung Nguyệt. Nguyên chủ lần nào cũng chỉ có thể đi theo phía sau mỏi mắt trông mong, nhưng đến cơ hội chạm vào cũng đều không có.

Thật ra tư chất của nguyên chủ cũng không thật sự kém như vậy, nàng đã có thể dựa vào sức mình mà thông qua khảo trong đại hội thu đồ, chứng tỏ mặc dù thiên phú không quá cao nhưng rõ ràng cũng không thấp. Chỉ bởi vì tất cả tài nguyên trong nhà đều được đầu tư cho Diệp Dung Nguyệt, nguyên chủ thì không có chút nào nên mới không thể phát triển như vậy.

Nếu là đôi phụ mẫu kia không thiên vị, chỉ cần cho nàng giống như Diệp Dung Nguyệt thì bằng vào thiên phú này nàng vẫn sẽ đủ sức gia nhập một tông môn tầm trung, chứ không thể nào đến mức rơi vào hoàn cảnh không ai chịu nhận, cuối cùng bị lại Thanh Huyền Tông nhặt đi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, may mắn là nàng đã bị Thanh Huyền Tông nhặt đi, bằng không đến tông môn khác cũng không thể có được đãi ngộ như thế này, lại còn phải cực cực khổ khổ tích lũy điểm số để đổi lấy tài nguyên.

Xem ra Thanh Huyền Tông quả thực chính là thiên đường.

Nàng quyết định rồi, đời này sống là người của Thanh Huyền Tông người, chết cũng là ma của Thanh Huyền Tông!

Diệp linh Lang nuốt xuống miếng linh quả cuối cùng nhưng vẫn chưa đã thèm, nàng lại lấy thêm ra một quả nữa từ nhẫn trữ vật.

Mới cắn miếng đầu tiên, nàng bỗng nhiên khựng lại.

Chờ chút.

Trong nguyên tác đã nói, Thanh Huyền Tông toàn là phản diện, đều sẽ không có kết cục tốt, mỗi người đều sẽ thành đá kê chân cho Diệp Dung Nguyệt.

Đặc biệt là Đại sư huynh, chẳng những bị Diệp Dung Nguyệt một kiếm xuyên tim mà sau khi chết bản mạng pháp bảo còn bị Diệp Dung Nguyệt cướp mất, kết cục cực kì thê thảm!

Không được, không được, đó chính là Đại sư huynh của nàng!

Khi nàng đang kích động thì bỗng cảm thấy một trận gió lạnh từ ngoài cửa thổi tới, có thứ gì đó vèo một cái nhảy vào phòng làm nàng sợ tới mức miếng linh quả đang nhai nghẹn lại trong cổ họng, khiến nàng không ngừng ho khan.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)