Sau khi Diệp Linh Lang một lần nữa đứng vững trở lại, nàng nhận ra mình đang ở giữa một không gian tối đen như mực. Nơi này có những mảnh thủy tinh xanh trắng rải rác đầy trên mặt đất, phát ra một thứ ánh sáng yếu ớt chiếu vào màn đêm, khiến cho toàn bộ cảnh vật xung quanh được soi tỏ hiện lên rõ ràng.
Trước mặt nàng lúc này là một hồ sen rộng lớn, trên mặt hồ từng đóa thanh liên xinh đẹp đang đua nhau nở rộ. Có vô số đốm sáng trắng lấp lánh không ngừng rơi xuống những cánh hoa, tạo nên một bức tranh vô cùng lung linh thánh khiết.
Mà điều đáng chú ý nhất là, linh khí trong không gian này cực kỳ dồi dào và dày đặc, tới nỗi nàng có cảm giác như từng giọt linh lực đang dần dần ngưng đọng lại thành chất lỏng, có thể nói nơi đây giống như một linh trì khổng lồ.
Cho đến giờ, nàng chưa từng thấy nơi nào có nhiều linh khí đến vậy. Ngay cả đêm qua khi nàng ăn Xích Diễm quả, lúc linh lực tràn vào cơ thể nàng cũng không thể so sánh được với nơi này, thật sự khiến nàng chỉ muốn ngay lập tức ngồi xuống tại chỗ bắt đầu tu luyện.
Nhưng nàng đột nhiên nhìn thấy mấy giọt máu mà trước đó mình đã nhỏ ra. Giọt máu đang lơ lửng trên không, tà tà bay qua mặt nàng hướng về phía hồ sen, bay thẳng đến bên trên một đóa thanh liên lớn nhất giữa hồ.
Bấy giờ Diệp Linh Lang mới phát hiện, trong đóa sen lớn giữa hồ ấy có một cục màu đen nho nhỏ đang cuộn tròn nằm ngủ.
Chỉ thấy giọt máu của nàng chậm rãi bay tới rồi từng chút một chui vào miệng con vật đang say trong mộng.
Đến khi tất cả máu được ăn hết, cục nhỏ màu đen bỗng dưng nhúc nhích, nó lười biếng vặn vẹo, duỗi mình kéo giãn cơ thể.
Trong khoảng khắc này, Diệp Linh Lang chỉ biết ngẩn ngơ đứng nhìn.
Hóa ra đây là một con rắn đen nhỏ cực kỳ xinh đẹp, toàn thân nó toát lên một vẻ tinh xảo hoàn mỹ, giống như mỗi một chi tiết nhỏ nhất cũng đều được tạo hóa chạm khắc tỉ mỉ. Trong ánh sáng lung linh của đóa sen bên dưới, những chiếc vảy trên thân nó dường như đang tỏa ra linh quang lộng lẫy đến động lòng người.
Đặc biệt nhất là, trên cái đầu nhỏ của nó còn có hai khối nhô lên, trông như thể một bộ phận nào đó vẫn còn chưa mọc ra hết.
Khi Diệp Linh Lang đang chìm trong ngơ ngác thì hai tròng mắt của nó bỗng nhiên mở ra, chăm chú nhìn nàng.
Đôi mắt rắn xinh đẹp như lưu ly trong suốt, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy nó có thể nhìn thấu mọi việc trên thế gian, chỉ cần một ánh nhìn liền có thể khiến cho lòng người căng thẳng.
Diệp Linh Lang không hề nhận ra bản thân mình bây giờ vậy mà đang nín thở.
Nhưng chỉ một giây sau, con rắn đen nhỏ lần nữa nhắm chặt mắt lại tựa như chưa từng tỉnh giấc, mà khi đó Diệp Linh Lang cũng vô thức thở ra một hơi dài.
Nàng mạnh dạn tiến lên trước hai bước, muốn nhìn kỹ hơn đoá sen lớn cùng con vật nhỏ bên trong.
Đúng lúc này, phía sau nàng bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc mang đầy vẻ gấp gáp sốt ruột.
“Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Đệ tìm được tiểu sư muội rồi, ở bên này!”
Diệp Linh Lang hơi giật mình kinh ngạc, nàng quay đầu lại thì nhìn thấy Lục sư huynh đang bay về phía này, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Một giây sau thì cũng nghe thấy giọng Đại sư huynh từ một hướng khác vọng lại.
Mà bây giờ khoảng không giữa nàng và các sư huynh đã trở về một mảnh tối đen ban đầu của Kiếm Trủng, xung quanh vẫn là khung cảnh hoang tàn cắm đầy kiếm gãy.
Nàng sững sờ nhìn họ giây lát, rồi lại theo bản năng quay đầu lại phía sau, nơi đó trong một tích tắc trước vẫn là hồ sen rộng lớn, giờ cũng đã trở lạ thành khu vực Kiếm Trủng mà Đại sư huynh đã bảo nàng đi chọn kiếm lúc đầu.
Giống như tất cả những chuyện vừa mới xảy ra chỉ là một giấc mộng, như thể chưa hề có chuyện gì từng phát sinh.
Nhưng nhìn thái độ nôn nóng này của hai sư huynh, thì chắc chắn nàng thực sự đã mất tích một lúc, chỉ là bây giờ bị đưa lại về chỗ cũ mà thôi.
“Tiểu sư muội, muội vừa mới đi đâu thế? Làm chúng ta lo muốn chết! Muội có sao không?”
Khi Ninh Minh Thành mồ hôi nhễ nhại chạy tới, sắc mặt hắn vẫn còn hơi tái nhợt, xem ra thật sự đã bị dọa cho hết hồn.
“Muội vẫn ở chỗ này tìm kiếm mà, muội có đi đâu đâu.”
Diệp Linh Lang không muốn nói thật, cái thanh kiếm đen kia đã có thể phá được kết giới của Đại sư huynh rồi bắt nàng đi ngay trước mũi bọn họ, sau đó lại đem trả nàng về đúng chỗ cũ mà bọn họ không hay không biết, thì chứng minh thực lực của thanh kiếm này chắc chắn vượt xa hai sư huynh của nàng.
Thế thì kể cả nàng có nói ra bọn cũng không có cách nào giúp được, ngược lại còn khi còn liên lụy đến họ, cho nên nàng quyết định sẽ giữ bí mật.
“Tiểu sư muội, muội có bị thương không? Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra? Sao muội lại đột nhiên biến mất ở trong trong kết giới của ta như vậy?”
Sau khi Bùi Lạc Bạch chạy tới, chuyện đầu tiên hắn làm chính là nắm lấy cánh tay Diệp Linh Lang kiểm tra xem nàng có bị thương chỗ nào không.
“Muội cũng không biết, muội vẫn đứng ở đây tìm kiếm nãy giờ như huynh bảo, nhưng tiếc là tìm mãi vẫn chưa thấy được cái nào hợp.”
“Thế đây là cái gì?”
Bùi Lạc Bạch chỉ vào tay phải của nàng, Diệp Linh Lang theo bản năng nâng tay phải lên, ngay sau đó vẻ mặt vô tội của nàng trong phút chốc đã nứt ra một biểu cảm cạn lời.
Cái thanh kiếm đen chết giẫm kia, vậy mà lại đang ở trong tay của nàng từ bao giờ, tên láo toét này vừa nãy mới lừa nàng một vố, thế mà giờ còn dám mặt dày bám dính theo nàng?!!
“Thanh kiếm hỏng này là muội tiện tay nhặt dưới đất, nhưng mà nó cũng không có gì đặc biệt, hình thức lại còn quá xấu, muội không ưng nên đang tính ném đi đấy chứ.”
Diệp Linh Lang nói ném là ném liền tay, trong tích tắc kiếm đã bị quăng vèo ra ngoài, đến cả Bùi Lạc Bạch cùng Ninh Minh Thành đứng ngay bên cạnh cũng không kịp ngăn cản.
Hai người trơ mắt nhìn nàng, trong chốc lát không biết nên nói gì cho phải. Thanh kiếm kia trông cũng không giống kiếm hỏng, ít nhất bọn họ vào Kiếm Trủng nhiều lần như vậy cũng chưa từng thấy qua thanh kiếm nào tốt như vậy.
Nó tỏa ra một khí tức vừa mạnh mẽ vừa thần bí, như đang ẩn chứa một sức mạnh mênh mông vĩ đại, chỉ là không hiểu sao trên thân kiếm lại không thấy được chút ánh sáng nào.
Chủ nhân trước của thanh kiếm đó chắc hẳn là một nhân vật bất phàm.
Nhưng tiểu sư muội không thích cũng có thể hiểu được. Kiếm này toàn thân đen như mực, đúng là không phù hợp lắm với thẩm mỹ của các tiểu cô nương.Hơn nữa, tiểu sư muội vẫn còn nhỏ tuổi, tu vi còn thấp nên không nhìn ra chỗ lợi hại của thanh kiếm kia cũng là chuyện bình thường.
Kiếm này quá thật cho người ta cảm giác rất bí ẩn khó lường, tiểu sư muội thì còn rất non nớt cái gì cũng không biết, giờ mà để cho nàng dùng thanh kiếm này bọn họ cũng không thấy yên tâm.
“Vậy chúng ta đi tìm một thanh kiếm khác đẹp hơn nhé, trước đó ta vừa mới thấy một thanh kiếm lấp lánh bảy màu, chắc chắn muội nhìn xong sẽ thích.” Ninh Minh Thành nói rồi quay người luôn định dẫn tiểu sư muội lập tức đi tìm tiếp.
Nghe thấy thế, khóe miệng Diệp Linh Lang không khỏi giật giật.
Kiếm bảy màu lấp lánh??? Đây là thể loại kiếm siêu nhân điện quang hay gì? Tưởng tượng một chút, lúc đánh nhau vừa rút kiếm ra, đối thủ mà thấy một cái khéo lại tự động xin hàng luôn vì buồn cười quá đánh không nổi nữa...? Cái này...
Haiza, mặc dù nàng còn bé thật nhưng cũng sẽ không thích mấy cái đồ chơi mẫu giáo thế đâu.
Khi nàng đang muốn mở miệng từ chối, thanh kiếm đen chẳng biết từ bao giờ đã lù lù hiện ra trước mặt nàng. Sau đó, nó mất hết liêm sỉ lao vèo một cái nhắm ngay lòng bàn tay nàng kiên quyết chui vào.
Bùi Lạc Bạch và Ninh Minh Thành trơ mắt nhìn xong thì chỉ biết rơi vào trầm tư.
Thanh kiếm này vậy mà tự mình chọn tiểu sư muội? Không phải là nó đã sinh ra kiếm linh rồi đấy chứ?
Phải biết rằng ở trên khắp hạ tu tiên giới này, cho đến giờ chưa từng xuất hiện kiếm có kiếm linh, đây chính là thanh kiếm đầu tiên!
Nếu thật sự như vậy thì chắc chắn lai lịch của thanh kiếm này cũng không đơn giản, ít nhất nó cũng không phải thứ vũ khí mà một tu sĩ hạ tu tiên giới có thể tùy tiện khống chế.
“Thanh kiếm này...” Bùi Lạc Bạch còn đang nghĩ cách tổ chức lại từ ngữ để thuyết phục tiểu sư muội nhà mình đừng ném kiếm đi nữa, vì bây giờ tiểu sư muội đã quăng kiếm đi lần thứ n rồi, chỉ có điều lần nào thanh kiếm này cũng rất nhanh trở lại dính vào tay của nàng như cũ.
“Kiếm đen à, ta không biết lai lịch của ngươi ra sao, nhưng tiểu sư muội của ta tu vi còn thấp, tư chất cũng không thể gọi là nổi bật, tuyệt đối không phải là người thích hợp làm chủ nhân của ngươi, hay ngươi suy nghĩ một chút nhận người khác làm chủ xem sao?
Bùi Lạc Bạch nói xon, thanh kiếm đen không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục dày mày dạn quấn lấy tiểu sư muội.
Xem ra, thanh kiếm này chỉ mới sinh linh trí nên vẫn nghe không hiểu tiếng người.
“Đại sư huynh, sao huynh phải khách khí với nó như vậy?”
Diệp Linh Lang nổi giận, nàng vứt thanh kiếm đen xuống đất, sau đó lấy chân giẫm giẫm vài lần, thậm chí sau đó còn nhảy lên nhảy xuống trên thân kiếm mấy cái.
Hành động này làm cho Bùi Lạc Bạch và Ninh Minh Thành toát mồ hôi hột
Thanh kiếm này lai lịch bất phàm, sức mạnh lại không thể thăm dò được, hơn nữa nó còn có kiếm linh, một bảo vật như thế dù là ai gặp cũng sẽ phải một mực cung kính, nhưng tiểu sư muội của bọn họ thì vừa quăng đi còn vừa nhảy lên giẫm mặt nó không chỉ một lần.
Nếu nó mà trả thù thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng được!
“Tiểu sư muội, mau xuống đi...”
“Muội không xuống! Muội cứ ở trên đây đấy, nó có giỏi thì tự đứng dậy xem nào!”
Lời Diệp Linh Lang vừa dứt, thanh kiếm đen thật sự liền đứng dậy, à không, phải nói là bay lên.
Nó mang nàng bay lên không trung lơ lửng chốc lát, rồi lại vèo một cái vút đi rõ xa, khiến cho Diệp Linh Lang bỗng chốc hoảng loạn vì tự dưng bị ép phải ngự kiếm phi hành.
“Nếu ngươi còn dám vứt ta đi thì hôm nay ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Mặc dù kiếm hùng hổ lớn tiếng đe dọa, nhưng trong khi bay nó vẫn thành thật bay rất ổn định, đi một vòng lớn rồi vững vàng hạ cánh thả Diệp Linh Lang xuống lại mặt đất.
Chứng kiến toàn bộ sự việc, Bùi Lạc Bạch và Ninh Minh Thành lại một lần nữa kinh ngạc cạn lời.
Hóa ra là kiếm này có thể nghe hiểu được tiếng người, nhưng mà nó chỉ nghe hiểu đúng một người đó là tiểu sư muội.
Hầy. Ca này khó rồi!