Đường Thiến nắm chặt ngón tay: “Tôi không biết nữa, Đồng Đồng chắc phải đi đầu thai rồi chứ, thằng bé hiểu chuyện, lễ phép như thế, chắc chắn sẽ được đầu thai vào gia đình tốt. Nhưng tôi lại cứ có cảm giác nó xuất hiện bên cạnh, thật chẳng vui vẻ gì. Có phải tại tôi cứ nhớ nhung nó mãi nên nó mới không đi đầu thai được hay không? Có phải do nó nhìn thấy tôi có một đứa con khác, sợ tôi quên mất nó nên nó mới trở lại bên cạnh tôi, nhắc nhở rằng mình vẫn tồn tại. Nếu không thì sao trước đây không cảm thấy gì mà bây giờ lại xuất hiện?
Lang Tiêu hỏi: “Từ thời điểm nào mới bắt đầu cảm giác được?”
“Hai tháng trước, tôi cùng chồng đi bệnh viện kiểm tra, còn đi khoa Nhi một chuyến.”
Lang Tiêu dường như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt một lần nữa thả lại bên tường, tiểu quỷ đã từ trên tường ra, hiện tại núp ở bên cạnh tường không nhúc nhích. Lang Tiêu quan sát tỉ mỉ lấy hình dạng của nó, luôn cảm thấy có chút quen mắt, suy nghĩ hồi lâu bà đột nhiên nhớ tới, đây không phải là tiểu quỷ khóc lóc ở khoa Nhi hôm Thanh Dao bị tiêu chảy à? Tiểu quỷ kia thật sự khóc lóc quá ồn ào nên bà mới nhìn thêm một lần. Bà nhớ tiểu quỷ ấy tìm kiếm người lớn trong biển người, nhìn rất giống trẻ con không tìm được bố mẹ.
Cho nên, thực ra Đồng Đồng vẫn luôn không đầu thai, sau khi qua đời nó biến thành quỷ, hồn ma bị lưu lại tại bệnh viện khoa Nhi, mãi đến khi hai vợ chồng lần nữa đến khoa Nhi, mới khiến cho tiểu quỷ tìm được cha mẹ nên đi theo họ trở về nhà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây