Tuyết rơi đã ngừng từ nửa đêm. Khác với trận tuyết lớn trước, lần này tuyết chỉ phủ một lớp mỏng manh trên mặt đất, sáng sớm giẫm lên hai bước là không còn thấy nữa.
Vương Hồng Anh làm xong bữa sáng liền đi gõ cửa phòng Ngô Tử Kiệt. Gõ mãi mà không có ai trả lời. Bình thường, khi bị đánh thức, Ngô Tử Kiệt kiểu gì cũng sẽ không kiên nhẫn cằn nhằn bà ta, nhưng hôm nay bên trong im ắng không một tiếng động. Nếu như đêm qua không nhìn thấy Ngô Tử Kiệt về nhà, Vương Hồng Anh đã nghi ngờ con trai mình chưa về.
Bà ta không yên lòng đi vòng quanh bên trong tìm chìa khóa, trực tiếp mở cửa phòng Ngô Tử Kiệt. Trong phòng tối đen như mực, trên giường nhô lên một cái mền. Chăn mền rung động nhẹ nhàng, hiển nhiên Ngô Tử Kiệt đã tỉnh.
“Con đang làm gì vậy?” Vương Hồng Anh vén chăn lên, nhưng khi chăn mền được vén lên, bà mới phát hiện không ổn. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Ngô Tử Kiệt đã gầy đi rất nhiều, quầng thâm dưới mắt đen kịt, môi trắng bệch thể hiện sự uể oải chán nản, miệng lẩm bẩm đọc gì đó trong mơ.
Vương Hồng Anh giật mình, vội vàng lật con trai lại để hỏi thăm chuyện gì xảy ra. Tay vừa chạm vào người, Ngô Tử Kiệt đột nhiên núp vào khe đầu giường. Lần này giọng nói của thằng bé to hơn một chút, Vương Hồng Anh cũng rốt cục nghe rõ thằng bé nói gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây