Lúc đó anh ta trả lời thế nào? Anh ta nói rằng mình có đủ quần áo để mặc, không cần mua, không có thời gian đi dạo phố. Vừa trở về một ngày, chỉ vì bạn bè nói rằng có món đồ tốt mà đi chơi cả ngày, say khướt mới về. Ngày kỷ niệm kết hôn, sinh nhật, lễ Tết, anh ta chưa bao giờ nhớ kỹ, cũng hầu như không bao giờ cùng cô ấy ăn mừng, mỗi lần đều trực tiếp chuyển mấy vạn để cho cô ấy tuỳ ý mua sắm, anh ta nghĩ chỉ cần đưa tiền là đủ.
Anh ta không hề nhận ra nụ cười trên môi vợ đã dần tắt, không hề nhận ra ánh mắt thất vọng mà cô ấy dành cho mình, và vẫn luôn nghĩ rằng mình đã mang lại cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất, rằng cô ấy đang sống một cuộc đời hạnh phúc.
Anh ta bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của vợ mỗi khi anh ta trở về nhà trong suốt một năm qua. Càng hồi tưởng, càng có nhiều chi tiết ùa về trong tâm trí. Từng cử chỉ, từng hành động đều thể hiện rõ sự xa lánh và lạnh nhạt của cô ấy dành cho anh ta.
Ngô Đại Phát ngây người đứng tại chỗ, mới nhận ra bản thân mình đã tồi tệ đến mức nào.
“Tôi... tôi...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây