Hồ Nguyên Phi nhìn lão đạo sĩ, lão đạo sĩ này, chỉ nhìn thôi cũng thấy quả là không dễ dàng gì. Ông lầm bầm lầu bầu: “Không cần thiết gấp gáp như vậy chạy đến mà, ông còn chưa tin thực lực của chúng tôi, nếu như chúng tôi đánh không lại, ông bây giờ chạy đến thì có ích lợi gì. Thanh Dao mọi chuyện đều tốt, à, còn muốn cảm tạ ông đã đưa phù lục cùng pháp khí. Hôm qua là Thanh Dao dùng sơn quỷ tiền giết kia tà đạo.”
Vấn Uyên đạo trưởng nghi hoặc ồ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh hai người: “Chuyện gì xảy ra, nói cho tôi nghe một chút với?”
Lang Tiêu đem đại khái tình huống nói một lần, nói đến Thanh Dao bị bóng đen nuốt mất, ông ta trực tiếp bóp nát luôn cái chén trong tay, đến khi nghe nói Thanh Dao dùng tiền triệu hồi ra lôi đình, ông ta chợt vỗ bàn một cái kích động nhảy dựng lên.
“Tôi nói rồi mà, tôi nói rồi mà!”
Hồ Nguyên Phi đau lòng cái bàn, vội vàng ngăn cách tay của ông ta : “Ông nói cái gì? Nhẹ tay chút, cái bàn sắp nát rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây