Ngày đầu tiên tan học, Thanh Dao vô cùng phấn khích. Giống như một chú ong nhỏ không yên, con bé liên tục lăng xăng quanh Hồ Nguyên Phi, có rất nhiều điều muốn nói. Khi Lang Tiêu cũng thong thả bước đến bên cạnh Hồ Nguyên Phi, con bé liền bắt đầu ríu rít:
“Hôm nay con kết bạn với rất nhiều bạn mới! Các bạn ấy đều rất thích con, chúng con nói chuyện với nhau rất vui. Nhưng mà các bạn ấy đều không thông minh bằng con, chơi trò chơi cũng không giỏi bằng con. Xếp gỗ con chỉ cần một loáng là xong, còn vẽ tranh con cũng là người nhanh nhất.”
“Còn nữa, còn nữa! Tráng Tráng rất buồn cười, bạn ấy bảo mình vẽ một chiếc xe, nhưng con cảm thấy nó giống sâu róm ha ha ha. Nhưng con không nói với bạn ấy đâu, như vậy không lịch sự.”
“Ngoài con ra, thông minh nhất là Thanh Lai, anh ấy thật giỏi! Biết vẽ tranh, biết cắt giấy nữa. Con dùng kéo không giỏi lắm, nhưng Thanh Lai đã làm xong cho con rồi.”
Lặng lẽ đi bên cạnh hai người lớn, Thanh Lai không ngờ Thanh Dao sẽ nhắc đến mình. Ánh mắt cậu bé bỗng sáng bừng lên, mỉm cười và nói: “Không đâu, con chỉ lớn hơn một tuổi thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây