Da thỏ phải giữ lại, nhưng Triệu Tiểu Bảo không cơ hội vây xem khâu làm thịt thỏ, Triệu Nhị Điền thấy vẻ mặt bé tò mò, bước tới kéo cả người lẫn ghế qua chỗ khác, dỗ dành bé: “Tiểu Bảo không được xem nha, trẻ con không được xem cái này.” Lột da thỏ quá máu me, tiểu cô nương không nên xem mấy thứ này, đỡ mất công ban đêm sẽ mơ thấy ác mộng.
Tuy Triệu Tiểu Bảo rất muốn xem, nhưng bé rất nghe lời, phồng quai hàm gật đầu: “Nhị ca, Tiểu Bảo không xem.”
“Ngoan.” Triệu Nhị Điền xoa đầu nhỏ của bé, xoay người tiếp tục đi xếp bó củi.
Lúc này, trời đã tối dần, Triệu Tam Địa gánh một bó củi lửa từ trên núi xuống, Triệu Đăng và Triệu Hỉ đi theo phía sau hắn cũng gánh từng bó củi nhỏ trên người, hai thằng nhóc vừa vào sân đã đặt gánh nặng xuống, mũi chân xoay một cái lại chạy tới trước mặt Triệu Tiểu Bảo.
Triệu Tiểu Bảo đã sớm chờ, bọn họ vừa tới, bé liền trộm liếc nhìn nhị ca, thấy hắn đưa lưng về phía mình, nhanh tay nhét hai cục kẹo vào trong miệng hai đứa cháu, vẫy tay nhỏ nói: “Được rồi, được rồi, mau tránh ra, đừng để nhị ca nhìn thấy.”
“Ừm ừm.” Triệu Đăng và Triệu Hỉ lập tức giả bộ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, hai anh em đẩy nhau chạy vào phòng.
Chớp mắt đã chạng vạng, lúc này trong thôn yên tĩnh đến kì lạ, ngẫu nhiên có vài tiếng chó sủa xen lẫn tiếng ho khan. Lửa trong nhà bếp đã tắt, chỉ có tiếng nói chuyện khe khẹ và tiếng chén đũa va chạm vọng ra từ nhà chính.
Vương thị dẫn theo hai cháu trái từ ngoài ruộng trở về, chân mới vừa bước vào sân đã nghe được mùi thịt thoang thoảng đâu đây, bà ngẩng đầu nhìn nhà bếp, cửa sổ đóng kín, không lộ ra chút khe hở nào.
Đa số người trong thôn đều có quan hệ họ hàng, thời buổi này nhà nào nhà nấy đều sống rất khốn khổ, có món ngon gì đều trốn ăn vụng cùng người trong nhà, ngay cả hầm thịt đều phải đóng kín cửa sổ trước, e sợ mùi hương bay ra dụ đám nhóc nhà khác tới, đến lúc đó đám nhóc chảy nước miếng đứng canh trước cửa nhà ngươi, vậy thì có cho hay không đây?
Vì tránh gây phiền toái, bớt chút tranh chấp, nhà nào nhà nấy cũng nghĩ đủ mọi cách, nhà họ Triệu tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Thấy nương đã trở về, Triệu Tiểu Bảo vội vàng chạy tới bằng đôi chân ngắn ngủn, giơ một cục kẹo mạch nha, nhảy lên muốn cho bà ăn: “Nương, nương, ăn kẹo.”