Ông đứng bên ngoài cánh rừng, cũng không đi vào, chỉ gân cổ lên la lớn: “Con út……”
“Tiểu Bảo……”
“Trời sắp tối rồi, mau về nhà thôi……”
Gọi nửa khắc, liền nghe trên núi có tiếng trả lời, giọng nói non nớt vang vọng khắp cánh rừng: “Cha, cha, Tiểu Bảo về rồi đây!”
Ngay sau đó là tiếng đám nhỏ chạy xuống, cùng với tiếng cười đùa giỡn, ánh mắt Triệu lão hán rất tốt, từ xa đã nhìn thấy năm đứa cháu trai khoẻ mạnh kháu khỉnh chạy ra từ trong rừng, cầm đầu là thằng nhóc Triệu Tiểu Ngũ đang cõng một bé gái bụ bẫm, có lẽ là do chạy quá nhanh, làm bé mừng rỡ nhăn răng cười khặc khặc, rất là vui vẻ.
“Cha!”
Nhìn thấy Triệu lão hán, ánh mắt Triệu Tiểu Bảo đang ôm chặt cổ cháu trai bỗng bừng sáng, tay nhỏ vỗ vai Triệu Tiểu Ngũ, hối cậu chạy nhanh lên.
Triệu lão hán cũng nhăn răng cười, thấy đại tôn tử y như con trâu con chạy xuống núi, làm ông sợ tới mức vội vàng la to: “Chạy chậm một chút, chạy chậm một chút, coi chừng làm tiểu cô của cháu ngã đấy!”
Trong lúc nói chuyện, hai bắp đùi già nua của ông dường như không còn nghe lệnh của chính mình, theo bản năng chạy lên, cách thật xa ông đã vươn đôi tay, cười nói: “Ai da Tiểu Bảo của cha, vừa nhìn thấy cha là vui vẻ a, nhìn khuôn mặt nhỏ cười xán lạn đến cỡ nào nè…… Ngoan, chậm một chút chậm một chút, cha có mua mua kẹo mạch nha cho con nè, về nhà ăn kẹo cho ngọt miệng nha con.”
Chờ Triệu Tiểu Ngũ cõng tiểu cô chạy đến trước mặt ông nội, cánh tay lập tức ăn một cái tát, cậu nhấp miệng, không rảnh lo ủy khuất, đã cảm thấy phía sau lưng nhẹ bẫng, tiểu cô đã bị ông nội ôm đi.
Trước tiên Triệu lão hán kiểm tra tay nhỏ và chân nhỏ của Triệu Tiểu Bảo, thấy ngoại trừ khuôn mặt có chút dơ, toàn thân không có chút vết thương nào, lúc này mới thấy yên tâm, cuối cùng mới rảnh chú ý tới mấy đứa cháu trai.
Năm thằng nhóc xếp hàng ngay ngắn, mỗi đứa đều rắn chắc cường tráng, ngoại trừ Triệu Tiểu Ngũ cõng Tiểu Bảo nên hai tay trống trơn, bốn đứa còn lại, đứa nào đứa nấy đều cầm một con thỏ, có thể nói là thu hoạch phong phú.
Triệu lão hán nhịn không được ôm khuê nữ đáng yêu bụ bẫm vào lòng, cũng chưa nói gì, xoay người đi về nhà.
Mấy anh em Triệu Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn nhau, cười khặc khặc, thấy ông nội không mắng bọn họ, thở dài nhẹ nhõm trong lòng.