Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm

Chương 1: Vô đề

Hết Chương Hết Chương

Mấy năm nay, thiên tai càng ngày càng thường xuyên.

Năm kia, mùa thu ở phương bắc đã bắt đầu có tuyết rơi, tuyết rơi suốt mấy tháng, đồng ruộng không có thu hoạch, sau đó còn xảy ra nạn tuyết, vô số bá tánh chết đói, chết rét.



Thôn Vãn Hà, nằm trong một góc hẻo lánh của huyện Quảng Bình, phủ Khánh Châu, nó hẻo lánh đên nỗi, bên ngoài đánh giặc cũng chả ảnh hưởng gì tới chỗ này.

Hẻo lánh đến cỡ nào à? Đi bộ hết bốn canh giờ đường núi mới tới thị trấn được đấy.

Nhận được tin cũng chậm hơn, phương bắc xảy ra nạn tuyết chờ tới khi nơi này nhận được tin, đều đã qua hai năm.

Hoàng hôn ngả về tây, ánh sáng màu vàng chiếu rọi khắp mặt đất, khiến cho núi non và dòng sông nơi đây phủ thêm vài phần ấm áp.

Triệu lão hán và trưởng tử gánh hai sọt đồ chứa đầy đồ về thôn, nhà bếp của mỗi nhà trong thôn đều có khói bếp bay khắp nơi.

Có người tinh mắt nhìn thấy hai cha con bọn họ, vội vàng chạy ra từ nhà bếp, gân cổ lên gào kêu cả xóm chạy ra: “Đại Căn thúc cùng Đại Sơn đã về rồi!”

Triệu lão hán đặt gánh xuống dưới gốc cây to ở đầu thôn, chưa kịp nghỉ ngơi, tức khắc đã bị một đám bà tử và phụ nhân vây quanh, ríu rít ồn ào làm ông đau cả đầu, còn có đứa dám tranh thủ lúc ông không chú ý duỗi tay lục lọi cái sọt, khiến ông tức tới bốc khói, khàn giọng la to: “Không được lục đồ, Lục tung cả lên sao ta chia đồ cho mấy người! Vợ thằng Ngô kia, còn dám lục đồ à? Cần ta nói lần thứ hai nữa hả, lại lục đồ thì đừng trách ta lấy đòn gánh đánh ngươi đấy!”

Đường đi trấn trên quá khó đi, nếu trong nhà không có chuyện gì lớn, bình thường người trong thôn sẽ không đi thị trấn.

Cho nên nếu có ai muốn đi thị trấn, người trong thôn đều sẽ kêu người đó nhân tiện mang theo vài thứ trở về, như muối thố mà nhà nào cũng phải dùng hằng ngày, kim cho mấy người phụ nữ trong gia đình, còn có kẹo mạch nha mà mấy đứa nhỏ hay đòi người lớn mua cho…… Dù sao thì chẳng ai đi tay không trở về.

Trước kia Triệu lão hán cũng hay nhờ người trong thôn mua đồ về giùm, nhưng từ khi trong nhà có thêm con gái út đáng yêu, thì mười ngày nửa tháng ông phải lên trấn một chuyến, dù chỉ để mua một cây hồ lô ngào đường, ông cũng sẵn lòng, vui vẻ cuốc bộ mấy canh giờ đường núi.

Bất quá lần này lên trấn không phải vì mua hồ lô ngào đường cho con gái, trước đó trong nhà có để dành được một ít trứng gà, thừa dịp lúc này họp chợ, Triệu lão hán mang theo trưởng tử lên trấn bán, thuận đường nhìn xem có tìm được công việc vặt việc gì để làm hay không.

Hết Chương Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️