“Nghĩa là……” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên, như cảm thấy rất buồn cười: “Chỗ này có đồ tốt, không nên bỏ lỡ.”
Giang Diệu Diệu càng nghe càng hồ đồ, còn muốn để anh giải thích thêm.
Lục Khải Minh bất ngờ đứng lên, đi ra chỗ khác.
“Về khách sạn đi, bọn họ sẽ đến đây rất nhanh.”
“Anh chắc chắn chứ? Nếu trong đội ngũ của họ không có lính đánh thuê, nhìn thấy ám hiệu của anh cũng không hiểu gì vậy thì làm sao giờ? Hay là bọn mình đổi thành SOS đi? Cái này ai xem cũng hiểu…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây