Tống Tiềm Cơ nghĩ thầm, nữ tu này thông tuệ mà lại trầm ổn, nghe một lần thôi mà đã có thể hướng dẫn sư muội gảy theo, lại chịu khó khổ luyện, có thể luyện một khúc đến vô số lần, người như vậy mà ở Thiên Âm Môn lại chẳng có chút danh tiếng nào.
Tuổi nàng còn trẻ, có tài mà chưa gặp thời, có lẽ bởi vậy mà phiền muộn, cảm thấy bản thân thất bại nên mới bị ‘Phong tuyết nhập trận khúc’ kéo vào mê chướng.
“Hà Vân cô nương, ngươi xem”
Tống Tiềm Cơ đổi đao sang tay trái, chống trên mặt đất, tay phải thì vươn ra một ngón tay, nghiêng nghiêng chỉ lên phía trời cao.
Ánh bình minh sắp ló rạng, bầu trời màu xanh thẫm, một mảnh trăng khuyết treo trên đầu cành, giống như một con thuyền màu bạc, có thể chở người du ngoạn trong biển mây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây