Mưa xuân rả rích gột rửa màn trời đỏ rực.
Tống Tiềm Cơ mở cửa ra, duỗi người, ngáp ngắn ngáp dài, nghênh đón một ngày mới.
Đất đai tươi xốp, rêu xanh ẩm ướt, hoa rụng khắp mặt đất. Chiếc ghế dựa dưới giàn hoa trống không.
Trời còn chưa sáng, khách nhân đêm qua đã đi rồi, giống như chưa từng tới.
Tống Tiềm Cơ đứng bên cạnh ghế dựa, nhịn rồi lại nhịn, không kìm được mà lớn giọng mắng:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây