Trong đêm đầu xuân không trăng không sao này, xung quanh không hề có có một tiếng động.
Mưa gió còn chưa đến nhưng ánh nến đã trở nên tán loạn.
Vệ Bình nghe thấy tiếng gió to thổi qua từng giàn hoa trong Tống viện, tạo ra những tiếng như tiếng nức nở nhỏ vụn. Mùi bùn đất ẩm ướt xông thẳng vào mặt, giống như sóng biển đập thẳng vào người vậy.
Hắn kẹp lên một cây rau đắng, chậm rãi nhai nuốt, chợt hỏi:
“Tống sư huynh lại đang đợi mưa sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây