Mọi người nhịn cười đưa mắt nhìn nhau.
Mặt Hoa Hoa đanh lại, một chút cao quý lạnh lùng kia hoàn toàn vụn vỡ, dùng tư thế hoàn toàn không thể tin được ôm lấy con rùa của mình.
Kỷ Phù thấp giọng cười hỏi: “Sư tôn của Tiểu Ngư, ngài xác định là gà con mổ nhau sao? Không phải cái cậu đầu óc chậm chạp kia gặp phải hai thiên tài, điểm cao nhưng đành thua?”
“Thua thì đúng rồi, nhưng không có điểm cao.” Minh Lê nằm lại xuống ghế, dùng lòng bàn tay lau nước mắt do cười nhiều đến chảy ra, nói vọng đến, “Hôm qua tiên sinh phàn nàn với ta hơn nửa buổi, nói đề đơn giản như thế, lại sai nát bét ra. Hai tu sĩ Trị Liệu sư kia đúng được bảy tám câu, còn cái cậu đầu óc chậm chạp chỉ đúng được năm câu. Gà con mổ nhau, quả thực là đành thua.”
Năm người: “...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây