Nàng rũ mi mắt, dưới hàng lông mi, đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng lưu chuyển một vòng, trên mặt dần nở nụ cười thật tươi: “Bây giờ ta và Tiểu Vân đều ở Học phủ Thánh địa do sư tôn sáng lập, sư tôn nhất định có thể bảo vệ tốt hai tiểu bối chúng ta!”
Ngu Tri Dao nói rất có lý có chứng.
Minh Lê: ?
Y liếc nhìn đứa trẻ mình nuôi lớn mười tám năm, giơ tay nhéo bím tóc sau đầu của nàng: “Trái lại bây giờ vẫn học ỷ lại vào sư tôn?”
“Ngươi đây được gọi là....” Minh Lê uống một ngụm nước trái cây, mùi vị cũng không tệ, suy nghĩ một chút, lại nói tiếp: “Có chuyện kêu sư tôn, không có chuyện kêu Tiểu Vân?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây