Cô ta lại nở nụ cười: “Vị này là…”
“Cô ấy tên Trì Anh, là người sống sót chúng tôi tìm thấy ở siêu thị. Nhưng không chắc có bị zombie cắn hay không.” Mục Vũ giải thích.
Cố Trì cũng nhìn Tống Thi: “Cô và Mục Vũ giúp cô ta kiểm tra xem có vết thương nào không, nếu không thì cứ mang theo trước.”
Ánh mắt Tống Thi lóe lên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta thấy buồn cười vì sự đa nghi của mình, cho dù người đó có xinh đẹp đến đâu, Cố Trì cũng không thể liếc mắt nhìn thêm một cái. Là cô ta quá nhạy cảm rồi.
Cô ta dịu dàng nói: “Được, Trì Anh phải không? Cô đi theo tôi trước nhé.”
Sau khi được kiểm tra xác nhận không có vết thương, dây thừng trên người Trì Anh cũng được cởi ra.
Mục Vũ nhìn cô từ trên xuống dưới: “Người cô toàn máu zombie, tôi ra ngoài lấy chút nước, cô rửa ráy đi.”
Trì Anh há miệng.
Thật ra cô cũng có năng lực hệ thủy, có thể tự giải quyết.
Nhưng nhớ đến lời dặn dò của hệ thống, cuối cùng cô vẫn không nói gì.
Một lúc sau, khi Mục Vũ quay lại đã xách theo một xô nước sạch: “Lò đang dùng. Bây giờ là mùa hè, cô lại trông sạch sẽ, dùng nước lạnh lau qua một chút được không?”
“Được, cảm ơn.” Trì Anh nhận lấy xô nước trong tay cô ấy.
Vừa nhận lấy, cô liền phát hiện có gì đó không đúng: “Nước này…”
Lạnh quá, không giống nhiệt độ nước có thể lấy được vào mùa hè này.
“Lạnh sao?” Mục Vũ cau mày: “Nếu thấy lạnh thì tôi đi mượn lò.”
“Đây là nước đội trưởng Cố dùng dị năng tạo ra. Anh ấy là hệ thủy sau đó biến dị thành hệ băng nên hơi lạnh. Nếu cô không quen thì đừng ngại, cứ nói thẳng.”
Mục Vũ cảm thấy cả đời này cô ấy chưa từng dịu dàng với ai như vậy.
Chủ yếu là Trì Anh trông thật sự giống như một con búp bê sứ chạm vào là vỡ, khiến cô ấy luôn vô thức cẩn thận đối đãi.
“Không sao, hoàn toàn có thể dùng được.”
Trì Anh cảm thấy hơi áy náy. Dị năng của Cố Trì vốn đã không đủ dùng, cô còn tiêu hao như vậy…
“Mau đi rửa đi, lát nữa còn ăn cơm.”
Trì Anh gật đầu.
Khi cô ra ngoài những người khác đã chuẩn bị xong cơm nước.
Thấy cô đến, Lục Vân Phi vẫy tay: “Cô xong rồi à? Mau đến ăn cơm.”
Họ không có bàn, mấy người vây lại với nhau, trong nồi ở giữa là thức ăn đã nấu chín. Nhưng hầu như không thấy rau tươi, đều là món ăn nhanh nấu với gia vị.
Cô nhìn quanh, phát hiện còn một gương mặt mới chưa từng gặp. Là một người đàn ông cao lớn.
Nhưng những người khác ở đây gần như đều ngầm định, vài ngày nữa sẽ đưa Trì Anh đến khu an toàn, nên cũng không có ý định giới thiệu từng thành viên với cô.
“May mà hôm nay tìm được nhiều đồ như vậy, chúng ta có thể ăn vài bữa ngon rồi.” Lục Vân Phi múc cho cô một bát cháo trắng.
Trì Anh hai tay nhận lấy, thấy xung quanh nồi không còn chỗ, liền di chuyển ra mép tìm một chỗ ngồi, bưng bát từ từ ăn.
Mục Vũ giả vờ như vô tình liếc nhìn cô, thấy cô cũng không hề khó chịu mà ăn từng miếng một, hơi yên tâm.
Cô ấy luôn cảm thấy tính cách của Trì Anh sẽ là kiểu tiểu thư được nuông chiều, cô ấy còn sợ cơm của họ sẽ bị chê.
Tống Thi cũng hơi ngạc nhiên. Cảm giác của cô ta cũng giống Mục Vũ, đã chuẩn bị sẵn sàng nghe Trì Anh phàn nàn, không ngờ cô lại không có chút cảm xúc nào khác.
Không biết vì sao, trong lòng cô ta đột nhiên dâng lên một cảm giác không thoải mái, giống như sự khó chịu khi một kỳ vọng không thể nói ra bị dập tắt.
Ánh mắt cô ta lóe lên: “Đúng rồi, kể cho chúng tôi nghe hôm nay các cậu đã gặp chuyện gì đi. Chỗ đó sao lại có thể nhặt được một cô gái xinh đẹp như vậy?”
“Cô gái này thật sự siêu may mắn…” Lục Vân Phi bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại việc gặp gỡ Trì Anh như thế nào, và việc cô có thể sống sót ở nơi đó may mắn đến mức nào.