Vân Linh cũng ở trong đó, nước mắt lưng tròng tiễn cô, cũng mặc kệ sắc mặt Diệp Vô Hàn bên cạnh đen đến mức nào.
Thấy mọi người đã vào vị trí, Cố Trì lên tiếng: “Mọi người lên xe đi, chúng taxuất phát.”
Xe việt dã chậm rãi rời khỏi Tổng bộ, Trì Anh quay đầu nhìn lại bức tường sắt cao trăm mét. Rõ ràng chỉ ở ba ngày, nhưng nơi này quả thực là nơi có bầu không khí tốt nhất mà cô gặp phải sau khi đến thế giới mạt thế này…
Có lẽ trước khi mạt thế đến, phần lớn con người đều đáng yêu như vậy, chỉ là trước sự sợ hãi và đói khát cùng cực, phần ấm áp của họ mới dần dần biến mất.
【Ký chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng.】
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây