Trì Anh: “…”
Nói vậy, liệu có khả năng nào đó… Cố Trì có thể không nhìn thấy gì cả không?
Tự lừa dối bản thân xong, Trì Anh nở một nụ cười đặc biệt ngọt ngào: “Chào buổi tối.”
Hai tay đang cầm chanh của Cố Trì dừng lại, anh đứng thẳng người, nhẹ giọng đáp: “Chào.”
Anh ngẩng đầu, nhìn bức tường cao mấy chục mét, ánh mắt sâu xa: “… Cô vào bằng cách nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây