Anh vốn định ra tay, nhưng lại liếc thấy vết đỏ vừa mới biến mất một chút trên cổ tay Trì Anh, đó là dấu vết do vòng kim loại siết chặt tạo thành.
“... Tạm thời không cần, có tôi ở đây trông chừng.”
Tống Thi đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, nghe vậy động tác khựng lại. Cô ta nói: “Anh Cố, anh định ở lại đây suốt sao?”
Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời sắp tối rồi, hơn nữa cũng sắp đến giờ ăn tối rồi:
Cố Trì lắc đầu, nói: “Tôi không sao. Mọi người đi ăn đi, nhớ… Để lại một phần cho Trì Anh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây