Boss Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu [Mạt Thế]

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Cô nhìn về phía lưỡi băng phóng ra.

Một người đàn ông mặc trang phục giống như quân phục màu đen, tay trái cầm súng, đang chĩa về phía cô. Trong tay còn lại, hào quang màu lam nhạt thoắt ẩn thoắt hiện.

Rõ ràng, anh chính là người vừa giết những con zombie này.

“Đội trưởng?”

“Đội trưởng Cố?”

Tiếp theo, một nam một nữ xuất hiện trong tầm mắt của Trì Anh.

Nhìn thấy Trì Anh, người đàn ông gọi đội trưởng kinh ngạc thốt lên: “Ể, cái nơi quỷ quái này vậy mà còn có người sống?”

“Đừng lại gần, các cậu đi theo sau tôi.” Người đàn ông cầm súng, được gọi là đội trưởng Cố liếc nhìn anh ta: “Cô ta vừa bị zombie vây quanh, có thể đã bị nhiễm bệnh rồi.”

Anh ném súng cho người kia, bước về phía Trì Anh.

【Ký chủ, giá trị Thánh Mẫu!】Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.

Trì Anh hoàn hồn, quan sát xung quanh, liền nảy ra ý tưởng.

Cố Trì đá văng con zombie chắn đường, tiến lại gần cô, đang định nói gì đó thì đột nhiên sững người.

Người phụ nữ trước mắt rất xinh đẹp, nhưng Cố Trì không chú ý đến điều đó. Cô rất sạch sẽ, ngoại trừ những chỗ vừa bị máu zombie dính vào thì còn lại sạch sẽ đến mức không giống như được sinh ra trong thời mạt thế.

Trông cô yếu đuối như vậy, khả năng bị zombie cắn rất cao.

Trì Anh mím chặt môi, nước mắt lưng tròng nhìn anh, nước mắt như sắp rơi xuống, giống như vừa bị ủy khuất rất lớn, lại như đang thương xót chúng sinh.

Cố Trì chùng lòng, lạnh lùng nghĩ: Khóc dữ dội như vậy, quả nhiên là bị cắn rồi.

“Oa, đội trưởng…” Lục Vân Phi đi theo sau anh thò đầu ra, vừa lúc nhìn thấy cô đang rưng rưng nhìn Cố Trì, kinh ngạc nói: “Khóc thế này… Vợ cậu à?”

Cố Trì giật giật mí mắt: “Cút.”

Hơn nữa, hình như cô cũng không phải đang khóc với mình.

“Đây là bị nhiễm hay chưa bị nhiễm vậy?” Lục Vân Phi cũng không nói đùa nữa, nghiêm túc hỏi.

Anh cẩn thận đánh giá người phụ nữ không biết vì sao lại xuất hiện ở đây, càng thêm kinh ngạc. Cô gái này xinh đẹp quá mức, nhất là trong cái thời buổi ăn thịt người này… Ngoại hình xuất chúng thật sự không phải là chuyện tốt.

Cô có làn da rất trắng, hơn nữa ăn mặc rất… Bình thường? Áo ngắn quần đùi, không mang theo bất kỳ vũ khí nào, quần áo trên người cũng không có chút tính phòng ngự nào, tay chân đều lộ ra ngoài, dáng vẻ như đang nói với đám zombie rằng “Tôi rất yếu, mau đến ăn tôi đi”.

Anh vẫn luôn cho rằng mình may mắn, nhưng nhìn người phụ nữ trước mắt, anh ta mới phát hiện, thì ra thật sự có người mạng lớn đến mức này…

“Vẫn chưa chắc chắn, trước tiên trói lại mang theo, đợi lát nữa về cho Tống Thi bọn họ kiểm tra xem có vết thương nào không.”

Tình trạng hiện tại của Trì Anh quả thật khó mà nhìn ra cụ thể. Tuy không thấy vết thương nào trên người nhưng cánh tay và đôi chân dưới quần đùi của cô đều dính máu đen đỏ vừa chảy ra từ zombie.

“Được.” Lục Vân Phi lấy dây thừng từ trong ba lô ra, chuẩn bị trói cô lại, vừa hỏi: “Cô tên gì? Để tiện xưng hô.”

“… Trì Anh.”

Thấy cô vẫn còn khóc, Lục Vân Phi không nhịn được an ủi: “Không sao đâu, những con zombie đó đã chết rồi. Cô đừng sợ.”

“Chúng chết rồi…”

“Đúng vậy, chúng chết rồi. Cô thật sự rất may mắn.” Anh ta cảm thán từ tận đáy lòng. Vận may này nếu sống ở thời bình, anh ta nhất định phải dẫn cô đi mua vé số.

Trì Anh bỗng hít mũi: “Nhưng trước kia chúng… Cũng là con người mà!”

Lục Vân Phi: “…”

Hửm?

Trì Anh trượt xuống mặt đất, khóc nức nở: “Trước đây, chúng cũng là con người giống chúng ta, vậy mà bây giờ lại biến thành bộ dạng này, thật đáng thương!”

Lục Vân Phi im một lúc lâu, xác nhận cô thật sự đang nói về những con zombie đó, liền ngây ra như phỗng.

Cố Trì nheo mắt, lần đầu tiên nghi ngờ thính giác của mình.

Anh… Cứu được một đứa thiểu năng trí tuệ?

Lục Vân Phi nghiền ngẫm hồi lâu, xác nhận cô thật sự đang nói về đám zombie, liền ngây người ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)