Trì Anh nhận ra cô ấy. Là người mẹ bế con, hôm nay cũng là người đầu tiên lấy thức ăn.
Người phụ nữ dọn dẹp được một nửa, hình như mới nhận ra đồ đạc bên mình rất bẩn, động tác đột nhiên dừng lại.
Nhưng Trì Anh đã bước lại gần, đôi mắt cong cong như trăng non: “Là để dành cho tôi sao?”
Người phụ nữ tóc xoăn ngẩn người, theo bản năng gật đầu.
“Cảm ơn chị.” Trì Anh khụy gối ngồi xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây