Tống Thi vốn định ngồi cùng Cố Trì, nhưng những người khác đều đồng ý, cô ta cũng không tiện từ chối trực tiếp để tránh gây sự chú ý của người khác, nên cứ quyết định như vậy.
Cố Trì nhìn Trì Anh, người duy nhất còn lại, nói: “Căn cứ tiếp theo chúng ta đi qua là khu an toàn cấp C, bình thường sẽ có người đến đưa vật tư cơ bản, một thời gian nữa có thể sẽ đưa các cô đến khu cấp B để hợp nhất.”
“Chúng tôi sẽ để cô ở lại đó.”
Trì Anh gật đầu.
“Tổng cộng ba ngày đường, cô đi chung xe với Mục Vũ và những người khác.”
Trì Anh nhìn bọn họ, thấy Tống Thi đang bỏ đồ vào xe, liền lắc đầu.
“Tôi muốn đi cùng anh.”
Cố Trì hơi sững sờ: “Vì sao?”
Trì Anh muốn nói là vì cô không thích Tống Thi. Nếu chỉ một hoặc nửa ngày thì thôi, nếu thật sự để cô nghe những lời mỉa mai suốt ba ngày, cô thật sự không chắc mình có chịu đựng nổi hay không.
“Vì… Chật.”
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Trì Anh cuối cùng vẫn không nói ra.
Cố Trì: “…”
Thôi được.
Tuy anh không thấy bốn người có gì là chật, nhưng Cố Trì luôn không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này. Những điều kiện có thể đáp ứng dễ dàng, đối với anh căn bản không quan trọng.
“Cô ngồi phía sau.”
Nói xong, anh liền bỏ đồ của mình vào cốp xe.
Còn Tống Thi vừa lên xe lúc này lại không bình tĩnh được. Cô ta quay đầu, nhìn chằm chằm Trì Anh, người vừa dễ dàng đưa ra yêu cầu đi chung xe với Cố Trì. Vị trí mà cô ta mong đợi bấy lâu, lại bị một người ngoài dễ dàng chiếm giữ…
Cô ta nghiến răng ken két.
“Tống Thi?” Vẫn là giọng nói của Mục Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ta: “Cô làm sao vậy? Trông sắc mặt hình như không tốt lắm…”
“Có sao? Ừm… Có lẽ là tối qua ngủ không ngon, chắc là tối qua quá ồn ào…” Cô ta làm ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Ồ, gần đây đúng là gió lớn. Tối nay trùm thêm một lớp bên ngoài túi ngủ sẽ đỡ hơn nhiều.” Đầu óc Mục Vũ đơn giản, căn bản không nhận ra ý của Tống Thi.
Tống Thi thầm mắng một tiếng, nhưng ngoài miệng vẫn dịu dàng nói: “… Ừm.”
Bên kia.
Sau khi lên đường, Cố Trì ngồi phía trước, Lục Vân Phi lái xe.
Trong xe chỉ có cửa sổ bên phía Cố Trì là mở, Trì Anh liền thấy anh thỉnh thoảng lại phóng ra một lưỡi băng. Thỉnh thoảng phát hiện gần đó có nhiều zombie, còn bảo Lục Vân Phi dừng xe, đợi dọn dẹp xong mới tiếp tục đi.
Cô chú ý thấy lưỡi băng hôm nay dày hơn hẳn so với hôm qua cô thấy ở siêu thị, dị năng bao phủ bên trên cũng đậm đặc hơn một chút.
Cô cúi đầu, che giấu nụ cười nơi khóe môi.
Phụt.
Người này thật thú vị.
Lục Vân Phi vốn không phải người an tĩnh, bình thường Cố Trì ít nói thì thôi, lúc này trong xe có thêm một người, anh ấy không nhịn được bao lâu đã bắt đầu nói chuyện phiếm với Trì Anh.
“Này, vẫn chưa hỏi cô, lúc đó cô xuất hiện ở chỗ đó như thế nào?”
Trì Anh trả lời giống với Tống Thi: “Không biết, tôi không có ấn tượng gì về chuyện trước đây.”
“Không có ấn tượng? Vì sao vậy?”
“Tôi cũng không rõ, từ khi tôi có ý thức đã ở đó rồi.”
Lời này cũng không sai.
“Vậy bố mẹ cô thì sao, cũng không có ấn tượng?”
“Không có.”
Cố Trì nhìn qua gương chiếu hậu trong xe.
Lục Vân Phi nghi ngờ lẩm bẩm: “Cô thật kỳ lạ…”
Trì Anh cười cười, không nói gì.
Tối qua họ nghỉ ngơi ở nhà máy ngoại ô, hôm nay sau khi khởi hành không lâu đã vào nội thành, đương nhiên, nó đã biến thành thành phố zombie.
Cố Trì lên tiếng: “Đừng vào vội, kiểm tra nguồn năng lượng của xe.”
Lục Vân Phi dừng xe, nhìn đồng hồ, nói: “Còn một nửa, tôi đổ đầy năng lượng nhé.”
Nói xong, anh ấy mở thiết bị liên lạc trong xe, liên hệ với Lâm Huân để bọn họ cũng bổ sung năng lượng.
Trì Anh nhìn phía trước, thấy Lục Vân Phi chỉ lấy ra một tinh thể màu đen từ trong túi, trông khá giống tinh hạch zombie?