Cố Trì một tay vẫn chống cửa, cúi đầu không nhìn rõ cảm xúc.
Anh luôn cảm thấy… Có gì đó kỳ lạ. Rõ ràng anh vẫn chưa đến lúc đột phá.
Trì Anh đứng sau mọi người, khẽ cười.
A, giấu công lao tên tuổi. Cô thật vĩ đại!
Cố Trì vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không có chút manh mối nào.
Nhưng nhìn thấy Lục Vân Phi và những người khác có vẻ còn kích động hơn cả mình, anh cũng không nói thêm gì nữa.
“Đội trưởng, anh mau nói xem làm thế nào đột phá lên cấp bảy đi? Trước đây tôi nghe người ta nói, từ cấp sáu trở lên đều phải dựa vào năng lực lĩnh ngộ… Chẳng lẽ hôm qua anh đột nhiên ngộ ra điều gì sao?”
“… Không phải.” Cố Trì dừng lại: “Chỉ ngủ một giấc, thế thôi.”
“Trời! Đội trưởng Cố, anh hơi phô trương rồi đấy?” Ngay cả Mục Vũ cũng không nhịn được nói móc, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ vui mừng.
“Đúng rồi, với chúng tôi mà đội trưởng còn giấu giếm! Chắc chắn có bí quyết đột phá nào đó!” Lục Vân Phi vỗ vào cánh tay Cố Trì cười nói.
“Nếu cứ phải nói…” Cố Trì hơi nhíu mày: “Hình như trong giấc mơ, tôi mơ hồ cảm thấy có luồng sức mạnh nào đó tràn vào cơ thể. Nhưng tôi cũng không chắc lắm.”
Câu trả lời như vậy đương nhiên không ai tin, cùng lắm chỉ cho rằng Cố Trì có thiên phú tốt, ngộ tính cao, nên không tốn chút sức lực nào mà tự nhiên đột phá.
Ví dụ như Tống Thi chính là nghĩ như vậy.
Cô ta mỉm cười, khi những người khác đang ríu rít vây quanh Cố Trì hỏi không ngừng, cô ta đứng bên cạnh, đôi mắt chứa đầy tình ý lặng lẽ nhìn anh.
Cấp bảy… Dị năng giả cấp bảy duy nhất trên thế giới này!
Người đàn ông như vậy, sao có thể khiến cô ta không động lòng? Như nhận thấy ánh mắt của cô ta, Cố Trì đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang.
Có lẽ cảm thấy ánh mắt cô ta quá nồng nhiệt, anh liền nhíu mày.
Tống Thi giật mình, vội vàng thu lại vẻ si mê lộ ra ngoài, mỉm cười chúc phúc với anh, rồi cúi đầu xuống.
Tim cô ta đập rất nhanh, nhưng không phải vì xấu hổ, mà là vì cô ta sợ hãi.
Tình cảm của cô ta dành cho Cố Trì tuyệt đối không thể để anh phát hiện. Khoảng cách giữa cô ta và Cố Trì đã đủ xa rồi. Nếu anh còn nhận ra điều gì, nhất định sẽ cố ý xa lánh cô ta!
Theo đội này cũng đã hơn một năm, cô ta hiểu rõ tính cách của Cố Trì.
Bây giờ cô ta đã hiểu rõ. Sự tốt bụng của Cố Trì chỉ dành cho những đồng đội này, nên cô ta chỉ có thể ở lại đây mới có khả năng được người đàn ông này đối xử khác biệt.
Cố Trì liếc nhìn cô ta, nhưng ánh mắt lại bị một người khác ngồi ở góc thu hút.
Cô gái được nhặt về hôm qua, một mình ngồi đó, nhìn nhóm người bọn họ, khóe mắt cong cong cười ngọt ngào.
Anh nhìn một cái, rồi thu hồi ánh mắt.
Là ảo giác sao?
Sao lại… Anh bỗng nhiên nhìn thấy ý muốn “Khen tôi đi” trên mặt cô.
Cố Trì nghiêm túc phủ nhận suy nghĩ trong lòng. Quả nhiên là cô gái đó quá kỳ lạ, khiến anh bây giờ nhìn cô cũng nảy sinh những suy nghĩ kỳ quái.
【Ký chủ, cô còn có năng lực giúp người khác nâng cấp dị năng?】
Trì Anh lắc đầu, đáp: Không phải tôi.
Cô chỉ khôi phục dị năng của Cố Trì về trạng thái bão hòa thôi. Thực tế, người đó sử dụng dị năng chính xác đến mức kinh người, bản thân đã đạt đến điểm tới hạn của sự đột phá. Cô chỉ tiện tay giúp một chút, đẩy thêm một cái.
【Thì ra là như vậy.】
Những người khác ồn ào xong, lúc này cũng bắt đầu chuẩn bị lên đường.
“Lâm Huân, đồ đạc đã đủ chưa?” Lục Vân Phi nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh hỏi.
“Ừm, súng ống gì đó đều mang theo rồi. Những thứ cồng kềnh còn lại đều để trong không gian của Mục Vũ.”
“Được. Vậy chúng ta nhanh chóng lên đường đi.”
Lâm Huân, Mục Vũ và Tống Thi luôn đi chung một xe. Lý do là mấy người đàn ông đều nhất trí cho rằng, hai người phụ nữ duy nhất trong đội vẫn nên ở cùng nhau thì tốt hơn. Hai người có chuyện gì, bọn họ là đàn ông con trai đôi khi cũng không tiện.