Bói Quá Chuẩn, Tôi Bị Cảnh Sát Toàn Mạng Canh Chừng Luân Phiên!

Chương 47:

Chương Trước Chương Tiếp

Vân Lạc Linh tựa lưng vào ghế, nhấp thêm hai ngụm trà sữa rồi mới ung dung lên tiếng:

“Chỉnh lại chút nhé, chính xác mà nói, cô đã bán đi chín miếng ngọc. Chúng vốn là một bộ.”

Đôi mắt cô gái trợn to, thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn:

“Chuyện ngọc bội tôi không nhớ rõ lắm. Trước tiên nói cho tôi biết, bây giờ tôi phải làm sao?”

Vân Lạc Linh:

“Trả ngọc lại chỗ cũ.”

Cô gái trẻ kêu lên: “Không thể nào! Miếng ngọc đó là tôi nhặt được trên đường, hơn nữa tôi đã bán nó đi rồi. Giờ muốn mua lại chắc chắn người ta sẽ hét giá trên trời, tôi không có tiền đâu.”

“Hay là cô giúp tôi chọn số trúng xổ số trước đi? Trúng thưởng rồi tôi sẽ tìm cách lấy lại miếng ngọc.”

Thấy rõ tính toán trong mắt cô gái, Vân Lạc Linh chỉ lắc đầu: “Nếu cô không muốn chết, thì hãy làm theo lời tôi.”

Cô gái trẻ khoanh tay, giọng điệu khiêu khích: “Dọa ai đấy? Tôi tìm cô vì thấy cô xem bói chuẩn, chứ không phải đến để nghe cô nói mấy chuyện sống chết nhảm nhí. Nếu cô không giúp được thì trả tiền cho tôi đi. Livestream của cô ghi rõ ràng ‘Nếu sai bồi thường gấp mười lần’ đấy.”

“Nếu hôm nay cô không chuyển ba mươi ngàn cho tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát tố cáo cô lừa đảo.”

Vừa dứt lời, một cơn lạnh lẽo chợt chạy dọc sống lưng cô ta, cả người nổi da gà.

Sao đột nhiên thấy lạnh vậy?

Vân Lạc Linh khẽ ho một tiếng.

Con quỷ nữ đang bám chặt trên lưng cô gái, tham lam hút lấy sinh khí đột nhiên cứng người, vội vàng bay qua một bên, lảng tránh ánh mắt của Vân Lạc Linh.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sắc mặt cô gái trẻ đã chuyển thành xanh tím.

“Tấm ngọc mà cô bán là đồ bồi táng, bây giờ chủ nhân của ngôi mộ muốn lấy lại thứ thuộc về mình. Nếu cô không trả thì cô ta sẽ bám theo cô mãi mãi, hút lấy sinh khí của cô đến khi cô chết.”

Cô gái nhíu mày: “Miếng ngọc đó là tôi nhặt được trên đường, liên quan gì đến cái gọi là ‘chủ nhân ngôi mộ’?”

“Cô là đại sư mà? Đã có oán thì có đầu, có nợ thì có chủ. Người ta không đi tìm mấy kẻ đào trộm mộ, lại cứ bám lấy tôi làm gì?”

[“… Trộm mộ? Có thể dùng ngọc làm đồ bồi táng, lại còn cả một bộ, gia đình này chắc chắn rất giàu có. Không biết đáng giá bao nhiêu tiền nữa?”]

[“Đột nhiên không thích cô gái này nữa. Linh Nguyên đã nói rõ là chỉ cần trả lại miếng ngọc thì sẽ hóa giải tai họa, không chịu nghe thì thôi, sao còn quay ra bắt chẹt streamer?”]

[“Tôi lại thấy cô gái này thật thà đấy chứ? Khách hàng là thượng đế hiểu không? Cô ấy đã nói là không có tiền, làm sao trả lại ngọc đây? Cái giải pháp này chẳng khác gì vẽ rắn thêm chân.”]

[“Tôi ôm chăn rúc vào một góc đây. Mọi người có thấy không? Mặt cô ta tím tái hết rồi! Nếu không phải do Linh Nguyên khẽ ho một tiếng, có khi cô ta đã tắt thở luôn rồi ấy chứ.”]

Vân Lạc Linh khẽ thở dài: “Miếng ngọc đó đúng là do cô nhặt được.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)