Vân Lạc Linh thở dài:
“Trước tiên, trả lời câu hỏi đơn giản nhất.”
“Sức khỏe bà yếu đi đúng là có liên quan đến chồng bà, nhưng không phải vì ông ấy trách bà không minh oan cho mình. Mà là vì bà… quá hay thúc giục con trai kết hôn.”
Người phụ nữ sững sờ.
Bên cạnh bà, vong hồn của chồng bà khẽ gật đầu, mấp máy môi nói gì đó với Vân Lạc Linh.
Sắc mặt Vân Lạc Linh thoáng trở nên kỳ lạ.
“Ông ấy còn bảo, dặn Đại Tráng đừng có suốt ngày ra vườn nho khóc nữa. Mỗi lần nó khóc là lại tưới nước cho vườn. Năm nay mưa đã nhiều rồi, cộng thêm nó cứ khóc lóc tưới nước, mấy gốc nho kia không chết đã là kỳ tích.”
“Ngoài ra, ông ấy trồng nho không phải vì con trai, mà vì bà thích ăn nho. Ban đầu, ông ấy chỉ muốn ngăn Đại Tráng phá hoại vườn nho, định nhắc nhở cậu ta. Nhưng ai ngờ lại dùng lực quá mạnh, vô tình khiến bà đổ bệnh.”
“Biết vậy, ngay từ đầu ông ấy đã theo sát Đại Tráng rồi.”
“Mặt Tròn”: …
Người phụ nữ trung niên hơi ngượng ngùng cúi đầu. Nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, bà ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy mong đợi:
“Đại sư! Chồng tôi đang ở đây đúng không? Tôi… tôi có thể gặp ông ấy không?”
Vân Lạc Linh thở phào nhẹ nhõm:
“Đương nhiên là được.”
Dù sao, cô cũng không muốn làm cái loa phát thanh nữa.
Bố Đại Tráng đúng là quá nhiều chuyện.
“Cô bảo với họ đi, người và ma có con đường riêng, tôi đã chết rồi, không cần nhớ nhung nữa. Chỉ cần đến lễ Tết đốt cho tôi nhiều vàng mã là được.”
“Những con ngựa giấy, biệt thự, quản gia, iPhone ấy, nếu điều kiện kinh tế cho phép thì đốt nhiều chút. Tôi cũng muốn thử cảm giác làm người giàu.”
“À à, còn vườn nho nữa, nếu không biết cách trồng thì thôi đừng làm, tìm việc khác mà làm đi. Để Đại Tráng lo kiếm tiền nuôi vợ nó đi.”
“Thằng nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm xấu duy nhất là không thừa hưởng được trí tuệ của tôi.”
“Lịch tưới nước, bón phân tôi đã ghi rõ ràng trong sổ tay, thế mà nó vẫn trồng chẳng ra hồn. Phí cả giống nho tốt của tôi!”
Nói được một nửa, ông ta bỗng nhận ra cả Đại Tráng và mẹ cậu ta đều hóa đá tại chỗ.
Ngay cả bình luận trong livestream cũng trống trơn.
Trên màn hình, Vân Lạc Linh đứng bất động, không khác gì thời gian đã bị đóng băng.
Ông ta giơ tay vẫy vẫy trước mặt mẹ Đại Tráng: “Vợ à? Vợ?”
“A!”
Đại Tráng ôm đầu kêu lên: “Ba! Mẹ không thèm để ý ba, sao ba lại đánh con?”
“Đệch!”
Ba Đại Tráng giật mình nhảy lùi về sau một bước: “Hai người… nhìn thấy tôi rồi sao?”
Một cơn gió mạnh cuốn qua, ba Đại Tráng lập tức bận rộn như một con quay trong phòng, cạo râu, rửa mặt, còn lục tủ quần áo tìm một bộ đồ mới để thay.
Sau khi chỉnh trang sạch sẽ, trông lại bảnh bao hẳn, ông ta mới quay lại ngồi cạnh mẹ Đại Tráng.
“Vợ à, vừa rồi có phải anh dọa em sợ rồi không?”
Giọng nói trầm ấm của ba Đại Tráng khác hẳn với giọng điệu dữ dằn khi nãy lúc quát con trai.